Trần thị vịn tay nha hoàn bước xuống xe ngựa, trước mặt bà là dinh phủ Thái tử to lớn và oai nghiêm.
Bà vuốt lại tay áo, kiểm tra cẩn thận phục sức trên người, sau đó quay lưng vén lên rèm che nhìn vào trong kiệu.
Bên trong là một thiếu nữ áo trắng, búi tóc bướm tinh xảo, dung mạo xinh xắn linh động, không phấn son điểm trang, non nớt như nhụy hoa tươi.
“Linh Nhi, đến nơi rồi.”
“Mau xuống đi, đừng để Trắc phi phải chờ lâu.”
Khương Linh nghiêng đầu nhìn ra ngoài, đôi mắt lập tức sáng ngời.
“Thì ra đây là phủ Thái tử! Lộng lẫy quá!”
“Mẫu thân, tỷ tỷ của con thật sự sống ở đây sao?”
Trần thị thở dài: “Còn có thể giả được ư? Tỷ tỷ của con thật có phúc khí, chẳng ngờ được lọt vào mắt xanh của Thái tử, bây giờ đã thành cành vàng trên cây rồi.”
“Chút nữa vào trong đó con phải ngoan ngoãn đấy! Cư xử cho khuôn phép, đừng có nghịch ngợm.”
Khương Linh nhìn trái nhìn phải, tỏ vẻ hiếu kỳ với nơi này, không chú ý đến lời căn dặn nghiêm túc của mẫu thân.
“Điểm tâm ở phủ Thái tử chắc là ngon lắm…” Nàng chép miệng nói nhỏ.
Kể ra cũng hơn hai năm rồi nàng không gặp tỷ tỷ Dương Trân, từ khi tỷ ấy vào phủ Thái tử đến nay thì ở nhà chỉ còn mỗi mình nàng và phụ mẫu, không thể ra ngoài nên nàng chỉ còn biết quanh quẩn trong nhà, tìm thú vui bằng việc đọc sách, vẽ tranh, chơi đàn… thật sự rất nhàm chán.
Nếu có thể thường xuyên đến phủ Thái tử thăm tỷ tỷ thì tốt biết mấy.
Trần thị siết chặt khăn tay, trong lòng nóng nảy như có lửa đốt. Tên hầu đã vào phủ bẩm báo lại việc có gia quyến của Trắc phi đến thăm, nhưng đã một lúc lâu rồi mà vẫn chưa thấy hắn trở ra.
Trước cổng phủ Thái tử luôn có lính canh nghiêm ngặt nghiễm nhiên không có ai dám tùy tiện xông vào, Trần thị chỉ còn mỗi bước là phải cắn răng chờ đợi.
Tên hầu chạy vội ra ngoài, phía sau là nha hoàn hầu cận của Trắc phi Dương Trân - Bảo Xuyến.
Nàng ta lạnh lùng nhìn Trần thị, thậm chí còn không hành lễ.
“Trắc phi đang bận sửa soạn trong phòng, cảm phiền phu nhân và tiểu thư đợi một lát.”
Trần thị gượng cười một tiếng: “Vậy ta và Linh Nhi sẽ đợi tiếp ở đây vậy.”
Bảo Xuyến quay lưng đi vào trong, thái độ kiêu ngạo, từ đầu chí cuối còn không nhìn Khương Linh lấy một lần.
Khương Linh còn đang mải mê ngắm nhìn đàn kiến con bò trên đất, hoàn toàn không nhận thấy bầu không khí kỳ lạ lúc này.
Trần thị thu lại ý cười giả vờ trên mặt, đôi mắt tối sẫm, giận dữ đến mức run rẩy hai tay.
Đúng là tiện tỳ xấc láo.
Khi Dương Trân còn là thứ nữ nhỏ bé ở phủ Thượng thư, nha hoàn hầu cận bên người chỉ có Bảo Xuyến, nhìn thấy chủ mẫu là Trần thị, nàng ta sợ đến trắng bệch mặt mũi, bộ dạng hèn mọn luôn khúm núm cúi đầu.
Trần thị chưa từng để vào mắt.
Nay Dương Trân đã trèo lên cành cao, ngồi ở vị trí khiến bao người đỏ mắt, nha hoàn bên cạnh nàng cũng dần dựa thế mà giở tính hống hách, đến chủ mẫu cũng dám cả gan xem thường.
Nhưng nếu không có sự cho phép và dung túng của chủ tử thì làm sao nàng ta dám càn rỡ đến vậy, nghĩ bằng đầu gối cũng thừa biết đây là một màn diễu võ dương oai, dù Trần thị có khó chịu thế nào trong lòng cũng phải cắn chặt răng nhẫn nhịn.
Dương Trân đang là Trắc phi của Thái tử, nhận được sự sủng ái và coi trọng, bà không thể không chủ động hạ mình.