Hoạt Sắc Sinh Hương

Chương 13

Ta lắc đầu, muốn nói cho hắn không phải như thế.

Lòng ta tất cả đều là hắn, tràn đầy, đầy hơn cả tường vi trong viện này.

Ta run rẩy vươn tay ra sờ mặt hắn, nhưng tay lại xuyên qua hư vô, hắn đột nhiên biến mất trước mặt ta.

"Tiểu Du Nhi?"

"Đừng đi, tiểu Du Nhi. "

Ta bừng tỉnh vì thanh âm của chính mình, bốn phía sáng ngời nhưng lại không còn cặp mắt kia, không còn hoa tường vi diễm lệ rực rỡ nữa.

Lại là giấc mộng !

Ta không ép được mùi tanh trong cổ, nôn ra máu. Máu và nước mặt của ta cùng rơi xuống gối.

Trịnh Lạp chạy vào, đá văng vò rượu trên đất, kêu tên ta.

"Trịnh Lạp, " ta hỏi hắn, "Những năm qua, tỷ tỷ làm tốt hay không tốt?"

Trịnh Lạp ôm ta: "A tỷ làm vô cùng tốt. Trước kia phụ thân đã nói, tâm tính và năng lực của a tỷ, thế gian này không ai sánh bằng.”

"Phụ thân nói rất đúng, chúng ta chưa bao giờ thấy một minh quân như a tỷ.”

Ta lắc đầu, có thể làm tốt là vì ta không có trái tim.

Không có tim thì không có lo lắng.

Sự đau thương này là vì sao? Trước kia ta không biết, nhưng giờ ta đã hiểu, lòng ta có người đó.

Ta tóm lấy vạt áo của Trịnh Lạp, trầm giọng nói: "A tỷ mệt rồi!"

Trịnh Lạp ôm ta khóc nức nở.

Từ nhỏ hắn đã thích khóc, sợ đánh trận, sợ gϊếŧ người, sợ này sợ kia. . .

"Về sau để ta bảo vệ a tỷ, ta không trốn phía sau tỷ nữa. "

“ Tỷ muốn làm gì thì làm đi”

Không biết Trình Duyệt đến từ lúc nào, nàng quỳ gối bên giường cầm tay ta, vừa cười vừa khóc: "Muội biết trong lòng bệ hạ khổ sở, chỉ ngóng trông ngài khóc to một lần để trút hết ra. "

"Nhưng ngài lại cố gắng chịu đựng, một năm, hai năm rồi lại ba năm.”

“ Tuy bệ hạ là bệ hạ của người trong thiên hạ, nhưng bệ hạ cũng là thê tử của hắn, ngài có thể hối hận vì hắn mà khóc. "

Ta sờ đầu của Trình Duyệt, giờ mới phát hiện nàng sống thông thấu hơn ta.

"Bệ hạ yên tâm, dưới sự bảo vệ của ngài, Trịnh Lạp đã trưởng thành, bây giờ đến lượt chàng bảo vệ ngài. "

Ta cười nói cảm ơn, xách một bầu rượu, bước lên ánh trăng, đi vào căn phòng ở cung điện trong mộng ấy.

Đó là lãnh cung nơi mẫu phi của Hiền Vương qua đời.

Ta đã sớm sai người sửa sang lại.

Trong viện không trồng tường vi, càng không có thiếu niên đứng dưới hoa cười với ta.

Ta chuyển đến đây ở, trồng cả vườn tường vi.

Ban đêm, ta dựa vào trong viện uống rượu, ở vô số ban đêm, dù lạnh hay nóng, ta đều gặp được người đó.

Đối khi, hắn là một đứa bé ba tuổi, cơ thể nho nhỏ đào gì đó trên đất, rõ ràng gầy yếu như vậy nhưng lưng lại thẳng tắp khiến người đau lòng.

Có đôi khi, hắn là thiếu niên, nghiêm mặt trách cứ ta vô tâm.

"Mấy chục vạn binh sĩ, thù của phụ thân, ta phải biết nặng nhẹ, phải chọn lựa." ta cười giải thích với hắn, cố gắng mở to mắt nhìn gương mặt này.

"Chàng hận ta là đúng, ta cũng hận chính mình. "

Ta vuốt ve hắn, chọc chọc khuôn mặt của hắn.

"Tiểu Du Nhi, chờ ta một chút nữa, Trịnh Lạp nhát gan, chờ đệ ấy trưởng thành thêm chút ít, ta lập tức đi tìm chàng. "

Bình rượu trong tay ta bị người đối diện cướp đi.

Người ấy đổ rượu của ta, giận dữ nói: "Chỉ biết nói miệng, nàng đi tìm ta lúc nào?"

"Ta tìm." ta tiếc rượu kia, vẫn cố giải thích, "Ta phái rất nhiều người. . ."

Ta đột nhiên thanh tỉnh, kéo cổ áo người đối diện, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt đang gần trong gang tấc ấy.

"Chàng?"

Gò má hắn tuy gầy nhưng mềm ấm.

Cảm giác ở đầu ngón tay chân thực hơn bất kỳ lần nào.

"Mẹ nó!" Ta đặt hắn dưới người, bực tức nói, "Chàng, mẹ nó, là người thật. "

Hắn sưng mặt lên nói: "Đau, nàng gầy quá, xương chọc đau ta. "

Ta chửi ầm lên, nhưng mắng được một nửa thì bị môi hắn ngăn chặn.

Ta chìm nổi giữa chân thực và hư ảo, không dám nhắm mắt lại, sợ đây chỉ là một giấc mộng.

Hắn lại cắn môi ta, lôi kéo ta tỉnh táo lại, dùng phương thức hắn thường dùng, dừng lại ở bước cuối cùng.

Cố chấp hỏi ta: "Nàng có tim hay không?"

"Có, có."

"Tim nàng có ai?"

"Chàng. Không có người khác, ngay cả chính ta cũng không có chỗ trong đó. "

Hắn cười, đáy mắt trào lên sự đắc ý, vẫn tiếp tục bướng bỉnh: "Dỗ ngon dỗ ngọt, chỉ biết lừa ta. Trịnh Thù, nàng là kẻ lừa đảo. "

Ta hôn hắn, dỗ dành hắn.

"Lặp lại ta nghe lời thề của nàng đi. "

"Ta, Trịnh Thù, yêu Tiêu Du, không lừa hắn, không rời bỏ hắn, đối tốt với hắn, lúc nào cũng nghe hắn, nuông chiều hắn!"

"Hừ! Lại tin nàng một lần nữa. "

Hắn lại cười trước mắt ta, nụ cười đẹp như cả vườn tường vi này, tràn đầy, nở rộ trong mắt, trong lòng ta.

"Cảm ơn chàng, nguyện ý lại tin ta. "