Chỉ có tiếng khóc đè nén của Thục Phi, thật thê lương.
"Trịnh Thù, Trình tiểu thư còn nhỏ, nhất thời hồ đồ, ngươi thấy trẫm phạt nàng như vậy có được hay không?" Hoàng Đế mặt không biểu tình hỏi ta.
Hắn đang kiềm chế!
Trình thượng thư và Trình Duyệt quỳ gối giữa phòng, Trình Duyệt khóc sướt mướt, cầu xin nhìn Hiền Vương, mong hắn giúp nàng.
Hiền Vương từ đầu đến cuối đều không nhìn nàng một chút nào, ngược lại vẫn luôn cầm tay ta.
Hầy, thôi!
Ta vỗ vỗ tay của Hiền Vương trấn an hắn, nói với Hoàng Đế: "Quên đi, tiểu cô nương không hiểu chuyện, vui đùa một chút mà thôi.”
Tay Hiền Vương hơi run, muốn nói lại thôi.
Trình Duyệt còn chưa lấy lại tinh thần khi thấy sự lạnh lùng của Hiền Vương, nghe ta nói quên đi, nhìn ta kinh ngạc, không dám tin.
Ta nói mình mệt rồi, rời hoàng cung cùng Hiền Vương.
Còn chuyện phía sau, Hoàng Đế tự nhiên sẽ giải quyết tốt hậu quả.
"Trịnh Thù. " trên xe ngựa, Hiền Vương nắm chặt tay ta, thấp giọng nói, "Ta chưa từng thích nàng ta "
Hắn rất nhạy cảm, hắn nghĩ ta vì hắn mới tha cho Trình Duyệt.
Thực ra không phải, ta chỉ là không muốn làm khó một cô nương ngốc bị người lợi dụng mà thôi.
Ma ma già dâng trà đó, không phải người mà Trình Duyệt có thể sai bảo được.
Hiền Vương cụp mắt, quật cường nhấn mạnh với ta: "Tám năm trước, nàng theo lão Trịnh tướng quân đến kinh thành. Khi ta nhìn thấy nàng, nàng đang lấy một chọi mười trên diễn võ trường!”
“Về sau người khác hỏi ta muốn cưới một người như thế nào”
“Hiện lên trong đầu ta là hình dáng của nàng.”
Ta ngẩn ra, một chút ký ức nhạt nhẽo từ xa xưa dần rõ ràng lên.
Ta luôn ở Tây Bắc , lớn lên cùng gió mạnh và cát vàng.
Bắt đầu từ khi mười một tuổi, ta đã cùng cha xuất quan đánh bọn mọi rợ.
Trong hai mươi hai năm, ta chỉ trở lại kinh thành ba lần. Hiền Vương nói ta lấy một chọi mười ở diễn võ trường, ta không nhớ.
Nhưng ta còn nhớ, lần đó ở trong cung, khi ta đợi phụ thân, vào nhầm một cung điện, tại đó nghe được Thái Hậu nói chuyện cùng người khác.
Nàng cùng người đó mưu đồ hoán đổi Hoàng Đế.
Ta hoảng hốt phát ra âm thanh, khi bị đối phương đuổi theo, một thiếu niên dẫn ta rời khỏi nơi đó.
Nếu không có người thiếu niên đó, có lẽ ta đã bị Thái Hậu diệt khẩu trong cung Khôn Ninh.
Đứa bé đó gầy gò nho nhỏ, cười trấn an ta: “Ở đây an toàn.”
"Cảm ơn. "
Đôi mắt của thiếu niên ấy, thanh tịnh sáng ngời, phản chiếu hình ảnh của ta, cũng non nớt như vậy.
"Trịnh tiểu thư. " lúc ta rời đi hắn gọi lại.
"Ừm?" Ta nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của hắn, "Kêu tỷ tỷ. "
Hắn cười kêu ta tỷ tỷ, cẩn thận đỏ mặt: "Tỷ tỷ, tạm biệt. "
" n tình này ta nhớ kỹ, về sau đến Tây Bắc tìm ta chơi."
Thiếu niên gật đầu nói, hắn nhất định sẽ đi.
Cặp mặt trong trí nhớ ấy dần trùng hợp với cái trước mắt ta.
Ta biết thiếu niên đó là ai, năm đó, trong cung chỉ có tam hoàng tử và tứ hoàng tử.
Nhưng tứ hoàng tử được yêu thương, sẽ không vàng vọt ốm yếu như vậy, chỉ có tam hoàng tử không được để ý đến mới trông khác biệt như thế.
Nhưng từ ngày thành thân đến nay, Hiền Vương chưa bao giờ đề cập qua chuyện đó, cùng với phần ân tình ta còn nợ hắn.
Những ngày này, ta cũng cố ý quên lần đó.
Nhưng vẫn không thể vô tình vô nghĩa với hắn.
Ta nói: "Ta tin ngài!"
Con mắt u ám của Hiền Vương lập tức sáng lên, hắn ôm ta, cọ cọ cổ của ta, giọng nói tung tăng như chim sẻ.
"Trịnh Thù, nàng thật tốt!"
Ta là người tốt sao? Khi ta và cha ruột ngươi không chết không ngừng, ngươi còn cảm thấy ta là người tốt không?
Mấy ngày tiếp theo, ta bắt đầu đi quân doanh.
Thụy Vương không chết, nhưng bị thương gân cốt , phải dưỡng bệnh ít nhất trong nửa năm.
Hoàng Đế phái Trấn quốc tướng quân đi Tây Bắc , đến cả quân doanh ta cũng bắt đầu không tới, cùng con trai hắn sống xa hoa trụy lạc, hàng đêm sênh ca.
"Để ta vào trong!"
Khi Trình Duyệt xông vào nội viện, ta đang luyện võ với Hiền Vương, hắn bị một kiếm của ta gạt ngã vào cây.
Ta đang tới đỡ hắn thì Trình Duyệt chạy đến, nét mặt cổ quái nhìn ta, lại nhìn Hiền Vương.
"Trình tiểu thư có gì chỉ giáo?" Ta nghĩ nàng muốn bảo vệ Hiền Vương, không ngờ rằng nàng xông đến ở trước mặt ta, trông vừa bướng bỉnh vừa ngốc, "Ta, ta đến xin lỗi ngài. "
"Ừm?" Ta khó hiểu.
"Ngày đó ở hoàng cung, ta thừa nhận ta ghen ghét ngài nên làm ra chuyện ngu xuẩn. " Trình Duyệt nói, "Nhưng ngài không bỏ đá xuống giếng, ta rất kính nể"
Ta tiếp nhận lời xin lỗi của nàng, Hiền Vương đẩy nàng: "Về sau đừng tiếp tục ngu như thế là tốt rồi, mau đi đi!"
Trình Duyệt lại không đi, bắt đầu từ hôm đó, ngày nào cũng có mặt trong phủ, đi theo ta như cái đuôi nhỏ vậy.
Hiền Vương phiền chết, đem nàng kéo ra cửa, hung tợn cảnh cáo nàng: "Ta cùng nàng ấy đang trong thời gian của hai người, ngươi ở đây vướng chân vướng tay làm gì? "
"Buổi tối còn chưa đủ cho hai người à?" Trình Duyệt chống nạnh, không chịu yếu thế, "Nàng ấy là tướng quân của người trong thiên hạ, không phải của một mình ngài.”
Nói xong còn mạnh mẽ chen vào cửa, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng bật lại Hiền Vương:
“Ngài không thể ích kỷ chiếm lấy nàng ấy!"
Hiền Vương tức giận lắm, hạ lệnh giới nghiêm cả phủ, không tiếp khách.
Trình Duyệt sau mấy ngày bị từ chối, bắt đầu thả diều trước cửa phủ, diều bay trên bầu trời, trên diều viết những chữ to: Tướng quân, Duyệt Duyệt thích ngài.
Hiền Vương lấy tên bắn diều rơi xuống, xé rách ném ra bên ngoài.
"Nam nữ đều không được!" Hiền Vương ôm ta.
"Sao phải làm thế, ngày xưa thanh mai trúc mã, giờ lại ầm ĩ thành như vậy. " ta thở dài, Hiền Vương hừ một tiếng, "Nàng ta không phải thanh mai, nàng mới là!"
"Sao lại không phải, câu chuyện tình yêu của ngài và nàng ấy, ở kinh thành. . ." Ta chưa nói xong, bị Hiền Vương hôn đến vỡ vụn.
Qua hồi lâu, hắn mới ghét bỏ mà nói: "Là nàng ta cầu xin ta, nói là coi thường những người khác, nếu như ta không lấy được vợ thì cưới nàng ta. "
"Ta không đồng ý, nàng ta lại ngu xuẩn đi tung tin đồn thất thiệt. "
Hiền Vương nói xong nghiến răng.
"Thật đáng yêu. " ta cười nói, Hiền Vương cắn tay ta, tức giận, "Nàng ngày đó cũng bóp mặt nàng ta, nói nàng ta đáng yêu. "
Có sao? Nhưng Trình Duyệt thật sư đáng yêu mà!
Hiền Vương nhận thấy vẻ mặt này của ta, càng giận hơn, khiêng ta về phòng giày vò một đêm.
Khi gió thu nổi lên, tin tức từ biên quan đến, Trấn quốc tướng quân đòi mang binh xuất quan tập kích bọn mọi rợ.
Trịnh Lạp ngăn cản hắn, hắn lấy ra thánh chỉ nhốt Trịnh Lạp.
Trấn quốc tướng quân dùng Trịnh Lạp làm con tin, bắt các huynh đệ nghe lệnh của hắn. Hắn tuyển ba ngàn người xuất quan, nhưng hai ngày sau, chỉ còn tám trăm người còn sống trở về!
Ta vò thư thành bột phấn, gạt ngã bàn đá.
"Huynh đệ của ông đây lại thành công cụ để hắn tranh công à!"
"Tướng quân, nếu không thì gϊếŧ cả nhà hắn?" Thanh Hạc hỏi ta.