Hoạt Sắc Sinh Hương

Chương 5

Hiền Vương không nằm trong phòng.

Ta ngồi xử lý thư tín trên bàn.

Ta không ở Tây Bắc, đám mọi rợ ở quan ngoại lại rục rịch muốn ngóc đầu dậy, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi chúng đã sang thăm dò năm lần.

Tiền viện vang lên tiếng đàn, đàn rất hay, ta hỏi Thanh Hạc là ai đang đàn.

"Là vương gia. "

Ta thấy phiền muộn, vứt thư tín sang một bên đi thư phòng.

Đẩy cửa ra, liền thấy Hiền Vương đang ngồi sau bàn, mái tóc đen nhánh tản mạn trên đầu vai, cổ áo hơi mở, xương quai xanh như ẩn như hiện, giống như sau một khắc, hắn sẽ hóa thành khói xanh, biến mất khỏi thế gian này.

"Khụ khụ!" Ta ngồi xuống trước bàn.

Cái thằng nhóc này thế mà không chịu nhìn ta, chỉ tiếp tục đánh đàn, cái đồ chơi này có gì tốt?

"Ngài không uống thuốc cũng chưa ăn cơm à?"

Ta dựa vào ghế, liếc nhìn hắn, thằng nhóc này thực sự muốn chết, bản thân nũng nịu yếu đuối, ngâm nước lạnh chút đã phát sốt, thế mà còn không uống thuốc.

Nếu muốn chết ta có thể giúp hắn bất cứ lúc nào.

"Được rồi, đi ăn cơm thôi. "

"Đàn có thể làm cơm ăn được à?"

Thanh Hạc bày thuốc và cháo ra bàn,rồi đóng cửa ra ngoài.

Hiền Vương vẫn không để ý tới ta như cũ, nhưng không đàn nữa.

"Giỏi lắm!" Ta vỗ bàn quát, "Ăn cơm hùm mật gấu đúng không?"

Hắc! Vậy mà còn dám trừng mắt nhìn ta.

Ta đang nghĩ làm sao khống chế hắn thì hắn cũng coi như hiểu tình cảnh của bản thân, tự mình đi qua.

"Uống thuốc đi. "

"Ta sống hay chết cũng không cần nàng quan tâm. " tóc đen dán ở cái cằm như đao gọt của hắn, khiến hắn thêm phần kiên nghị và bướng bỉnh.

Mặt hắn đưa đám chờ chết, cứ như cây trên mộ của hắn đã mọc rồi ấy, trông rõ ngốc.

"Ta chết rồi, nhường chỗ cho nàng và tứ đệ, các ngươi có thể song túc song phi.” Mắt Hiền Vương đỏ lên, nghiến răng, "Hôm qua nàng chê ta già, hôm nay đã từ bỏ ta đi tìm người khác, đúng là Trịnh Thù, làm cái gì cũng dứt khoát. "

Ta bị hắn quát, ban đầu khá tức giận, nhưng nghe hắn nói xong lại chẳng giận gì nữa.

"Ta muốn đổi ngài với người khác lúc nào?"

"Vì sao nàng không đổi? Rõ ràng nàng thích Thụy Vương. " hắn truy hỏi ta.

"Ngài ấy còn gọi ta là tỷ tỷ, hôm nay mà ngài không quẳng hộp cơm kia thì ta đã ra tay bóp chết ngài ấy rồi.” ta khoát tay nói.

“Trước kia hắn đã gọi nàng là tỷ tỷ, bây giờ không gọi tỷ tỷ thì gọi tẩu tử (chị dâu) à?” Hắn nhìn ta chằm chằm, giục ta trả lời, ta cũng không nghĩ nhiều, bật thốt lên, "Gọi là tẩu tử không đúng à?"

Nói xong, ta ngẩn ra, nhìn thằng nhóc ở đối diện.

Thằng bé đang cúi mặt, nhưng không che được sự đắc ý, ngọn lửa trong mắt cũng sáng rực.

Ta bật ra một câu nói tục.

Một người chưa bao giờ chịu thiệt như ta, hôm nay lại bị một thằng nhóc lừa.

Hắn thấy ta trừng mắt liền chủ động uống thuốc, còn ngu đần đưa bát cho ta nhìn.

Sau đó vội vã húp hết cháo, nhìn ta, nhu thuận chờ ta khen ngợi, không còn chút nào sự giảo hoạt như lúc nãy.

Ta nâng trán.

"Nghỉ ngơi sớm đi!" Ta đứng dậy đi, ống tay áo lại bị hắn giữ chặt.

Tay trái của hắn ngả ra trước mặt ta..

Ta thấy ngón trỏ của hắn hơi ửng đỏ nhưng không quá nghiêm trọng.

“Sao lại bị thế này?” Ta cầm lấy tay hắn. Chủ yếu là vì hắn cứ đứng trước mặt cản trở tầm mắt của ta.

"Gảy đàn suốt ba canh giờ, xước tay rồi " hắn tức giận.

"Thì ngài đàn ít thôi, ngài cũng có làm nhạc công đâu, đàn lâu cũng đâu kiếm được thêm tiền" ta vẫn cầm tay hắn, vết thương này không cần bôi thuốc, mai cũng sẽ lành.

"Đưa cơm cho nàng thì nhìn thấy nàng thân mật với người khác, ngồi gần sát nhau như vậy , nên ta mới tức giận đến phát cáu!” Ngón trỏ hắn co lại, khiến ta chú ý "Đau quá, ta cũng cần bôi thuốc. "

Ta nhìn đôi môi mở ra khép vào của hắn, dùng sức kéo hắn lại, lấp kín nó bằng một nụ hôn.

Ừm!

Môi thật mềm, hơi thở cũng ngọt ngào mùi quýt.

Không biết qua bao lâu, ta sợ hắn khó chịu vì ốm nên buông hắn ra dù chưa đã thèm, hắn lại ôm ta chặt hơn, hôn sâu hơn.

Kỹ thuật được đà lấn tới của thằng nhóc này quá thuần thục.

"Ta ốm, sợ lạnh, không thể ngủ dưới đất được, còn cần lò sưởi nữa. " hắn nhìn thẳng ta.

Ta nằm trên giường, qua một lúc, một cánh tay ôm lấy eo của ta.

Bên cổ ta lại có cái đầu cọ lại, mùi quýt như ẩn như hiện.

"Ngài đang ốm đấy " ta tát vào cái tay can đảm của hắn.

"Nàng không hiểu rồi. Nguyên nhân chính của việc phát sốt là do khí trong cơ thể bị ứ đọng không thông." Môi hắn cọ vào tai của ta, hơi thở ngày càng nặng hơn.

"Thế cho nên?" Ta hỏi hắn.

"Chỉ cần thông suốt một lần, bệnh nào cũng tiêu tán." hắn cắn vào tai của ta, "Vì nàng, ta sắp chết rồi, Trịnh Thù!"