Gió Tây thổi mạnh, trống trận vang lên …
Hầy, ta nghĩ đến đám nam nhi của ta.
Ta mở một vò rượu, bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Vũ: "Sắp đến ngày giỗ của ca ca ngươi nhỉ?"
Thu Vũ đấm chân cho ta, cười nói: "Là ngày mai. Tướng quân đừng nhớ những chuyện nhỏ nhặt này, nô còn nhớ là tốt rồi. "
"Quên không được. "
Đám nam nhi bảo về quốc gia đó, trước khi chết, hai tay thô ráp của bọn họ vẫn nắm lấy đất của cố hương.
Ta thế nào có thể quên!
Ta sờ bình rượu, lại mò tới một bàn tay non mịn nóng hổi, ta sờ lên trên, lại bị bắt ngược lại.
"Nàng mới vừa nói cái gì, vợ chồng nhất thể?" Một giọng nói khàn khàn chất vấn ta.
"Ừm?" Ta ngà ngà say, híp mắt nhìn đối phương, "Là Hiền Vương sao. Nhanh như vậy đã đầu hàng rồi?"
Hiền Vương chợt lấn người chặn lấy ta, hơi thở nóng rực phun trên mặt ta, hắn cắn răng nghiến lợi nói: "Trịnh Thù, nàng không phải đệ nhất thiên hạ, nàng là đồ hèn nhát!"
Ta xoay người đè lên hắn, híp mắt cười lạnh: "Tiểu Du Nhi lá gan không nhỏ nhỉ! Bây giờ ta gϊếŧ ngươi, ngày mai cha ngươi sẽ đem Thụy Vương đem vào phòng ta, ngươi có tin không?!”
"Thụy vương còn non tơ hơn ngươi, năm nay mười sáu, hay mười bảy?"
Hiền Vương gắt gao tóm lấy cổ tay của ta, một đôi mắt ướŧ áŧ mịt mờ nhìn ta, trong sáng lại bướng bỉnh.
"A, ngoan, không ngủ thì không ngủ, ngài khóc cái gì. "
Có lẽ ta mềm lòng, vỗ vỗ đầu của hắn, hôm nay tha cho hắn.
Nhưng Hiền Vương lại được đà lấn tới, từ đằng sau ôm lấy eo của ta, dính lên cổ của ta, tủi thân mà nói: "Nhưng ta trúng đoàn tụ hương rồi, ta, ta khó chịu. "
"Ừm?" Ta dừng một chút, xem nhẹ hơi thở nóng rực của hắn trêu chọc ta, khiến ta ngứa ngứa
Hắn đem mặt chôn vào cổ của ta, cọ cọ: "Trịnh Thù, khó chịu!"
"Trịnh Thù, ta khó chịu. "
"Trịnh Thù, nàng hôn ta đi. "
Chậc! Hắn biết ta thích kiểu này sao?
Ta nhìn con ngươi mờ mịt sương mù, trong veo như nước của Hiền Vương, chân thì bị túm lấy.
Ta cười lạnh nói: "Tiểu Du Nhi, là ngài tự đưa mình tới của nhớ chưa. "
Hắn tóm lấy tay của ta, nỉ non: "Trịnh Thù, nàng đừng làm ta đau. "
Ta đặt hắn ở dưới thân, môi hắn cực mềm, khi động tình đôi mắt giống nai con, phảng phất đầy trời sao rơi bên trong.
Ta lần đầu biết được, tên của ta lại có thể quyến rũ như vậy.
Một tiếng nỉ non truyền đến, ta mở mắt ra.
Màn xanh thẳm, chăn thơm mềm.
Chỉ là giấc mộng.
Ta nhớ hôm qua Hiền Vương quấy ta, bị ta ném vào trong thùng nước lạnh ngâm hạ nhiệt độ.
Sau khi sai người đưa hắn về nhà, chính ta lại uống say.
Nhưng đôi mắt đó một mực lắc lư trước mắt ta, khiến ta bực bội. Ta đứng dậy uống nước, chợt thấy Hiền Vương ngủ trên tháp cạnh giường, đang dùng đôi mắt đó lẳng lặng nhìn ta.
“Sao ngài lại ở đây?” Ta luôn cảnh giác, thế mà không phát hiện có người trong phòng.
Uống rượu thực sự khiến hỏng việc.
"Ta lạnh." Hiền Vương ôm lấy chăn, mặt còn đỏ hơn lúc trúng đoàn tụ hương.
Ta sờ trán của hắn, thấy tay nóng hầm hập.
"Ngâm nước lạnh một chút mà đã sốt sao?"
"Ừm." hắn gật đầu, đặt tay của ta lên trán, cọ cọ "Trịnh Thù lại sờ sờ, dễ chịu. "
Tim ta run rẩy, hôn môi hắn.
Môi hắn mềm hơn nhiều trong mộng, hắn hôn cũng thật ngây ngô.
Hắn không phản kháng, chủ động ôm lấy eo của ta.
Ta chợt thanh tỉnh, đẩy hắn ra: "Ta phân phó người tới chăm sóc ngài. "
Nói xong ta liền mở cửa đi ra ngoài.
Ta không thấy nét mặt của Hiền Vương, cũng không muốn thấy.
Sau đó đại phu đi vào, nô bộc trong nhà cũng đi qua, hắn uống thuốc rồi ngủ.
Ta lại không ngủ được, dựa vào trong đình hứng gió đêm, gió càng thổi ta lại càng thấy nóng.
"Tướng quân. " Thanh Hạc hỏi, "Hay để ta mang rượu đến cho ngài?"
Ta khoát tay: "Chuẩn bị cho ta một thùng nước lạnh, ta muốn đi tắm. "
Thanh Hạc trước đến nay luôn là người hiểu ta nhất, hắn thấp giọng nói: "Thiếu niên ngài bảo tìm đã vào phủ rồi, hay là gặp một chút?"
Ta mới nhớ ra buổi chiều lúc ra ngoài đã phân phó Thanh Hạc tìm thiếu niên cho Hiền Vương.
"Cũng tốt. "
Thanh Hạc đưa hàng chục thiếu niên đến, không biết là theo yêu thích của ta hay của Hiền Vương.
Đều là các thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi, da trắng xinh đẹp, ngây ngô ngoan ngoãn.
"Thỉnh an tướng quân. " một vị thiếu niên áo tím quỳ gối trước mặt ta, ta lấy tay nâng mặt của hắn.
Gương mặt này thực sự là không có chỗ chê, chỉ là con mắt còn kém một chút, không đủ sạch sẽ.
Ta phất tay áo.
Thanh Hạc lại đổi một người đến.
Khí chất không tệ, nhưng biểu tình khó chịu như sắp chết vậy, thật đen đủi!
"Vị này không tệ. " Thanh Hạc kéo người cuối cùng, thiếu niên duỗi bàn tay thon dài, nắm ống tay áo của ta, ngẩng đầu sương mù mông lung nhìn ta.
Trong lòng ta giật mình.
"Xin tướng quân thương yêu nô gia. " thiếu niên nhẹ giọng, giọng điệu lên xuống du dương như tơ cào lòng người ngứa.
Làm ra vẻ! Ta triệt để mất hứng thú: "Thanh Hạc, lấy kiếm của ta đến đây. "
Sau nửa canh giờ, ta cuối cùng thoải mái, đi tắm.
Thanh Hạc đi theo, nhỏ giọng phân phó quản sự: "Nhân lúc trời còn chưa sáng, đi dọn sạch đá vụn và cành cây gãy nghe chưa"
"Có cần chỉnh lại hòn non bộ không?"
"Chỉnh chứ, sân mà trống, tướng quân luyện kiếm lại không có gì để chém, chém ngươi được không?”
Quản sự nhặt lên vạt áo dài vướng bận, thoắt cái đã chạy đi.
Ta không muốn trở về phòng, trời đã sáng, liền đổi sang quân trang mang theo Thanh Hạc đi đại doanh ngoài thành Đông.
Hoàng đế thu binh quyền của ta, lại không có ý định cho ta nghỉ, để ta giúp lão huấn luyện năm ngàn binh lính ngoài thành Đông.
Trong những binh lính này rất nhiều con cháu thế gia, phỏng chừng sức lực để cầm đao cũng không có!
Ta tiến vào quân doanh, thủ doanh nhìn thấy ta, cắm há to đến nỗi bị trật khớp, ta tốt bụng khép lại cho hắn: "Đánh trống đi, sau một chén trà, tập hợp trên thao trường!"
Tiểu binh lộn nhào: "Trịnh, Trịnh tướng quân đến rồi!"
Đột nhiên, người ngã ngựa đổ.
Một chén trà sau, thao trường.
Không cần nói đến đội hình có chỉnh tề hay không, phía dưới là một loạt cánh tay và đùi trắng bóng, thậm chí có người mới kéo quần lên, tay còn cầm giấy vệ sinh từ trong nhà xí chạy ra, đến trưa chắc cũng không tập hợp đủ.