Những Năm Tôi Làm Luật Sư Ở Yêu Giới

Chương 29: Tôi Muốn Kháng Cáo Lên Thiên Đình

Tuy nhiên, đây lại là bản án do một vị quan tòa hoàn toàn không hiểu gì về tinh thần pháp trị hiện đại ban hành, cô phải khiến cho một vị quan tòa khác, có lẽ cũng mù tịt về tinh thần pháp trị, hiểu ra rằng, bản án này cực kỳ vô lý.

Vì vậy, cô không thể chỉ viết mỗi một câu vào đơn kháng cáo: Đã xem, nhảm nhí! Văn phong lò hỏa táng thì đăng lên Tấn Giang thôi, đừng có viết vào sổ sinh tử.

Tuy rằng cô rất muốn làm như vậy.

Cô phải phân tích từng câu từng chữ một cách chi tiết, rõ ràng, giải thích cho vị Tư Mệnh Tinh Quân kia hiểu được những điểm vô lý trong bản án này, đồng thời thuyết phục ông ta, khiến ông ta đồng ý sửa án, hoặc ít nhất là trả hồ sơ để điều tra lại.

Điểm đặc sắc của biện hộ hình sự, chính là quá trình luật sư thuyết phục thẩm phán.

Tuy nhiên, tùy theo hệ thống pháp luật khác nhau, mà cách thức thuyết phục cũng không giống nhau.

"Địa ngục và thiên giới, là theo hệ thống luật lục địa, hay hệ thống luật Anglo-Saxon nhỉ..."

Cô lẩm bẩm.

Bạch Tố Tố khó hiểu: "Gì cơ?"

Lan Thanh Thanh hoàn hồn: "À, ý tôi là sự khác biệt giữa việc lấy thành văn pháp làm nguồn gốc của pháp luật và lấy án lệ pháp làm nguồn gốc của pháp luật."

Bạch Tố Tố càng thêm hoang mang.

Thấy mình đã giải thích rõ ràng như vậy rồi mà Bạch Tố Tố vẫn không hiểu, Lan Thanh Thanh bèn thể hiện thái độ làm việc chuyên nghiệp của một luật sư, kiên nhẫn giải thích: "Có nghĩa là..."

Có nghĩa là, ở các nước theo hệ thống luật lục địa, "pháp" trong tâm trí của thẩm phán, là bắt nguồn từ các điều luật. Điều luật quy định như thế nào, thì họ phán quyết như thế ấy.

Còn ở các nước theo hệ thống luật Anglo-Saxon, "pháp" trong tâm trí của thẩm phán, là bắt nguồn từ các án lệ - nói một cách dễ hiểu, chính là tinh thần của các vụ án trước đó - vì một vị thẩm phán nào đó đã từng đưa ra phán quyết như vậy trong một vụ án nào đó, nên tôi cũng noi theo hành động của ông ta.

Lan Thanh Thanh cảm thấy, thiên giới và địa ngục chưa chắc đã tuân theo hệ thống luật lục địa.

Bởi vì hệ thống luật lục địa cần phải có một bộ luật chi tiết và chặt chẽ làm cơ sở, còn thiên giới và địa ngục, rõ ràng là không có thứ đó.

Cho dù là bộ luật nào có đầu có đuôi, cũng sẽ không cho phép thẩm phán đưa ra phán quyết kết án một tên trộm cắp phải lao động khổ sai ba kiếp.

Ngay cả bản án "Tam chương ước pháp" cũng chỉ nói "Gϊếŧ người thì đền mạng", người làm bị thương người khác và kẻ trộm cắp thì bồi thường cho xong chuyện. Xây dựng pháp chế ở địa ngục còn không bằng "Tam chương ước pháp"!