Những Năm Tôi Làm Luật Sư Ở Yêu Giới

Chương 10: Tôi Muốn Kháng Cáo Lên Thiên Đình

Cái bảo bồn phong thủy này cũng ăn theo hiệu ứng người nổi tiếng hay sao?

Lan Thanh Thanh định bụng phải đính chính mấy lời đồn thất thiệt về mẹ mình, nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu, bèn lái sang chuyện khác: "Ba mẹ tôi vẫn khỏe, mảnh đất phong thủy đó chẳng có ích gì với tôi."

Nói xong, chẳng đợi Thất tỷ kịp phản bác, cô liền dùng dây thừng bịt miệng cô ta lại.

Cô sợ Thất tỷ lại phun ra thêm vài "bí mật động trời" về mẹ mình mà ngay cả bản thân cô cũng chưa từng nghe thấy.

Thất tỷ thấy bảo bồn sắp vào tay lại vuột mất, gấp đến mức kêu ư ử.

Lan Thanh Thanh mặc kệ, đặt hai bé hồ ly lên ghế phụ, nổ máy, quay đầu xe, hướng về phía thành phố Hải Thị.

Vừa lái xe, cô vừa dùng điện thoại của Thất tỷ để dò sóng.

Tới khu vực có sóng ổn định, cô liền dùng điện thoại của Thất tỷ báo cảnh sát.

Ngay cả khi bị cảnh sát đưa đi, Thất tỷ vẫn không ngừng vùng vẫy. Trong lúc giãy giụa, cô ta giật phăng sợi dây thừng trong miệng, rồi chửi ầm lên với Lan Thanh Thanh: "Con khốn, mày đúng là đồ vô phúc! Phú quý đầy trời bày ra trước mắt mà cũng không lấy! Mẹ kiếp! Mày không lấy thì để tao lấy! Tiền của tao đấy! Á!!!"

Cảnh sát bị cô ta làm cho ù cả tai, bực mình quát: "Thôi đi, có gì về đồn rồi nói!"

Lan Thanh Thanh đi nhờ xe cảnh sát về nội thành. Tới trước một câu lạc bộ tư nhân ở trung tâm thành phố, cô xuống xe, ôm hai bé hồ ly bấm chuông.

Cửa lập tức mở ra, một người phục vụ có khí chất tao nhã cúi người chào: "Lan tiểu thư, hoan nghênh trở về."

Lan Thanh Thanh có chút ngượng ngùng cười đáp: "Điện thoại và cặp tài liệu của tôi bị mất rồi, tôi cần tắm rửa và thay đồ."

"Xin hãy giao cho chúng tôi."

Người phục vụ định đón lấy hai bé hồ ly trong tay cô, nhưng cô khẽ né người: "Tôi tự bế chúng được rồi."

Tắm rửa thoải mái trong phòng tắm của câu lạc bộ xong, Lan Thanh Thanh đặt hai bé hồ ly lên chiếc ghế bành có đệm nhung đỏ thẫm, rồi nghiêm mặt ngồi xuống sàn trước mặt chúng: "Này, hai đứa, cũng đến lúc phải biến thành người rồi chứ?"

Ghế bành rất lớn, hai bé hồ ly đặt lên đó trông như hai viên bánh trôi nằm gọn trong bát.

Hai viên bánh trôi run run bộ lông, dường như không hiểu cô đang nói gì.

Lan Thanh Thanh bỗng có cảm giác quen thuộc, giống như mình đang chỉ vào ảnh thiếu nữ xinh đẹp trên màn hình, ra lệnh cho con vật nhỏ bé tội nghiệp: "Biến hình cho tôi!"

Con vật nhỏ bé ngây thơ nghiêng đầu nhìn cô, "meo meo" kêu lên, tỏ vẻ mình thật sự không biến hình được.