Hôn Nhân Thất Bại

Chương 48

Chương 48
Giây phút đó, đầu tôi ong ong tựa như có cây gậy sắt đập mạnh vào, cả người như vô tri vô giác, không biết đau đớn, cũng không biết buồn thương.

Tôi ngồi trên ghế băng chờ ở sân bay rất lâu, chiếc ghế lạnh lẽo, cái lạnh ấy truyền trực tiếp vào cơ thể tôi, hai hàm răng tôi bắt đầu run lên.

Triệu Khiết tự sát rồi.

Triệu Khiết tự sát rồi.

Triệu Khiết tự sát rồi!

Tôi nhớ đến ba cuộc điện thoại nhỡ của Triệu Khiết, lúc ấy cũng đúng vào giờ này, 11strong5 phút sáng. Đó rất có khả năng là mấy cuộc điện thoại cuối cùng trước khi Triệu Khiết lâm chung, lúc đó cô ấy nhất định lại rơi vào trạng thái tuyệt vọng, muốn tìm người giãy bày, thế nhưng tôi lại không bắt máy.

Nếu như tôi bắt máy, kết quả có khác đi không.

Nếu như tôi bắt máy, cô ấy sẽ nói những gì với tôi?

Tôi không biết, tôi không biết gì cả. Người chết đèn cạn, tất cả mọi thông tin liên quan đến Triệu Khiết đều tan biến hết.

Đợi cho đến khi đôi chân hồi phục lại sức lực, tôi bèn nhờ Hồ Hiểu giúp tôi mang hành lý về nhà, sau đó bắt taxi đến bệnh viện mà Tiểu Đinh nói.

Thi thể Triệu Khiết vẫn đặt trong phòng cấp cứu, phủ tấm vải trắng xóa, yên lặng không động đậy, chẳng còn chút sức sống nào nữa.

Tôi nhớ đến nụ cười lạnh của cô ấy khi châm biếm cuộc hôn nhân thất bại của tôi, tôi nhớ đến những giọt nước mắt khi cô ấy kể lại chuyện chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ, tôi nhớ đến những khi cô ấy giúp tôi bày mưu tính kế để tìm công việc sau khi tôi từ chức.

Triệu Khiết trong ấn tượng của tôi, chính là một người phụ nữ tràn đầy sức sống. Vậy mà bây giờ, mọi sức sống đó đều biến mất.

Cô ấy sẽ chẳng bao giờ cười nữa, sẽ chẳng bao giờ khóc nữa, sẽ chẳng bao giờ bi thương nữa.

Tôi nhớ lại cuộc điện thoại cuối cùng với cô ấy khi trên đường từ Tây An về Dân Phố, cô ấy nói: “Được, tôi đợi cô.”

Nhưng cô ấy không đợi được nữa rồi, một gia đình lạnh lẽo, một người chồng lạnh nhạt, một cuộc sống tuyệt vọng, cô ấy không đợi nổi nữa rồi.

Cô ấy chọn lựa cái chết.

Đến tận lúc này, chồng Triệu Khiết mới vội vàng chạy đến. Người nhà Triệu Khiết bi thương vô cùng, ùa lên vây lấy anh ta, chỉ trích anh ta nɠɵạı ŧìиɧ hại chết Triệu Khiết. Dưới tình huống kích động, hai bên xông vào đánh nhau.

Đợi đến khi cảnh sát đến tách hai bên ra, khuôn mặt chồng Triệu Khiết đã đầy vết xanh tím, khóe miệng rỉ máu, quần áo cũng bị kéo đến nhàu nát, nhìn qua trông vô cùng chật vật.

Khi cái màn khôi hài này xảy ra, tôi không hề đến khuyên, chỉ ngồi yên trên ghế chờ ngoài hành lang bệnh viện.

Tôi vẫn cảm thấy hoảng hốt, còn nhớ lần trước ở bệnh viện với Triệu Khiết, cô ấy ôm mặt khóc, còn tôi lại giải thích với đám người xung quanh rằng chồng cô ấy bị xe nghiến thành hai mảnh, đến cả xác cũng không trọn vẹn.

Thật châm chọc, cuối cùng người chết lại là Triệu Khiết.

Trong lúc hoảng loạn, chồng Triệu Khiết ngồi xuống ghế bên cạnh tôi. Anh ta nhận ra tôi, biết tôi là đồng nghiệp cũ của Triệu Khiết, vội vội vàng vàng giải thích: “Chuyện này thật sự không hề liên quan đến tôi, tôi làm sao biết được cô ấy sẽ tự sát, có chuyện gì mà không thể nói với nhau, làm loạn đến thế này tôi biết làm thế nào?”

Anh ta thở phì phò, tốc độ nói rất nhanh. Trên khuôn mặt có sợ hãi, có lo lắng, có phiền muộn, cũng có chán ghét.

Thứ duy nhất không có là bi thương.

Giống như Diệc Thư nói: “Khi một người đàn ông không còn yêu người con gái của anh ta nữa, cô ta khóc nháo là sai, im lặng là sai, hít thở là sai, chết đi cũng là sai.”

Đàn ông lòng dạ sắt thép thế đấy, khi họ không yêu một người phụ nữ, dù cho người phụ nữ đó có trả giá cả sinh mệnh vì anh ta, thì anh ta cũng cảm thấy chán ghét.

Phải chăng anh ta đã quên rồi, khi xưa anh ta đã trao cho người con gái này bao lời ngon tiếng ngọt, bao dịu dàng, bao yêu thương.

Thế nhưng khi anh ta hết yêu rồi, người con gái ấy trong lòng anh ta ngay đến một người qua đường xa lạ cũng chẳng bằng.

Tôi nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Sao anh không chết đi hả.”

Đúng thế, sao anh ta lại không chết quách đi?

Tại sao tất cả những người đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ trên thế giới này không chết hết đi? Tại sao người chết lại là những người phụ nữ bị bọn họ làm tổn thương?

Tôi thậm chí còn có một ý nghĩ đáng sợ, tại sao Triệu Khiết không gϊếŧ chết cái người đàn ông bội bạc này đi rồi sau đó mới tự sát?

Nói xong, tôi đứng dậy, cũng chẳng thèm nhìn biểu cảm của anh ta, đi thẳng ra khỏi bệnh viện, không muốn dừng lại dù chỉ một giây.

Không khí ở đây quá bức bối, sẽ khiến tôi nghĩ đến rất nhiều những chuyện trong quá khứ.

Có lẽ thời khắc cuối cùng của cuộc đời, Triệu Khiết vẫn kì vọng chồng mình có thể rơi một giọt nước mắt vì mình.

Thế nhưng không có, thứ anh ta cho cô ấy chỉ là trách cứ và chán ghét.

Đối diện với một người đàn ông không còn yêu bạn, cách làm duy nhất đó là từ bỏ.

Không phải từ bỏ sinh mệnh của bạn, mà là từ bỏ tình cảm bạn dành cho anh ta.

Bước ra khỏi bệnh viện, ánh trăng lạnh lẽo, sao trời thớt thưa, gió lạnh hiu hiu thổi. Ngực bị đè nén sắp không hít thở nổi, tôi cúi mình, thở từng hơi từng hơi lớn, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nhưng lại có cảm giác sống sót sau tai nạn.

Giây phút ấy, tôi bỗng nhiên nhớ đến ba năm trước khi biết tin Đổng Thừa Nghiệp nɠɵạı ŧìиɧ, lòng tôi vỡ nát, chỉ chút nữa thôi tôi đã nhảy từ tầng mười bốn xuống.

Sự tổn thương mà người chồng phản bội mang đến cho phụ nữ là vô cùng trầm trọng, đủ để phá hủy tất cả.

Chết không đáng sợ, đáng sợ là phải tiếp tục sống cuộc sống rách nát đầy vết thủng.

Ban nãy khi tôi đứng trước cửa phòng cấp cứu, nhìn thi thể Triệu Khiết từ xa, mặt cô ấy trùm khăn trắng, giây phút đó tôi bỗng ngỡ rằng dưới tấm vải trắng kia chính là tôi!

Những năm tháng gian khổ sau khi li hôn, lúc gần như không thể chống đỡ nổi, có nhiều lần, ý nghĩ tìm đến cái chết đã thoáng hiện ra trong đầu tôi. Nếu như tôi yếu đuối hơn một chút, có lẽ cũng sẽ giống như Triệu Khiết, nằm dưới tấm vải trắng.

Nghĩ đến đây, tôi không rét mà run, cảm thấy mình như tìm thấy đường sống từ trong chỗ chết.

Sắc đêm ngày càng đậm, không khí lạnh lẽo tràn vào trong phổi khiến tôi trở nên tỉnh táo.

Tôi tranh chấp bên bờ của cái chết, những thứ mà tôi có hiện giờ đều là giành giật mà có. Nếu đều là giành giật mà có, vậy thì nên khiến cho bản thân được vui vẻ.

Vậy tại sao tôi không thể mặc kệ tất cả mà đi theo tiếng gọi của tình yêu? Tại sao phải vì những thứ mang tên “quy tắc xã hội”, vì những cách nghĩ của những người không liên quan mà thỏa hiệp.

Chồng tôi dùng phương thức xấu xa nhất trên thế giới để phản bội tôi, tôi đã cắn chặt răng để vượt qua.

Tôi mang theo con gái tự mình vượt qua những năm tháng túng quẫn, tôi cũng chịu đựng được.

Vết thương tình cảm cùng với áp lực kinh tế tôi cũng vượt qua rồi, vậy thì còn gì có thể khiến tôi gục ngã nữa đây?

Không có, không có gì cả. Tôi vẫn còn kiên cường hơn cả những gì tôi nghĩ.

Vậy tại sao tôi vẫn sợ hãi tương lai? Bởi vì chỉ có một chút xíu khả năng Cố Dung Dịch sẽ hối hận, tôi liền vứt bỏ đoạn tình cảm khiến tôi vui vẻ hành phúc này ư?

Tôi không cần, tôi không muốn, tôi không phục!

Trong tình cảm, câu châm ngôn mà tôi tin tưởng chính là “chịu chơi chịu thua”.

Mỗi một cuộc tình đều giống như ván bài, có thắng có thua. Thắng rồi đương nhiên là tốt, còn thua cũng phải thua đẹp.

Trong hai mối tình trước đây, tôi đều thua. Nhưng chẳng sao cả, thua sạch rồi tôi lại kiếm, kiếm được rồi tôi lại cược.

Tôi không sợ thua sạch, tôi chỉ sợ không có tình cảm.

Khi tôi đi đến cổng khu chung cư, trời đã tối hẳn.

Sau bóng đêm tối tăm nhất mới có ánh nắng sớm rực rỡ.

Tôi không về nhà mà đến trước cửa nhà Cố Dung Dịch. Có lẽ tâm linh tương thông, ngay lúc tôi bước ra khỏi thang máy thì nhận được tin nhắn của anh.

“Chuyện hiếm gặp, không ngờ bầu trời hôm nay lại có mấy vì sao, nếu như em ở đây thì đã có thể cùng ngắm sao rồi. Ngủ ngon.”

Tôi hít sâu một hơi, lần đầu tiên trả lời tin nhắn của anh: “Em bằng lòng cùng anh ngắm sao đêm.”

Gửi tin nhắn xong, cách tận một phút sau anh mới trả lời: “Em ở đâu?”

Tôi nắm chặt điện thoại, muốn gõ “Mở cửa ra anh sẽ nhìn thấy”, ai ngờ đang gõ được một nửa, cửa bỗng dưng mở ra.

Phòng khách không bật đèn, tối om om, nhưng trong bóng tối như thế, tôi lại có thể nhìn thấy đôi mắt của Cố Dung Dịch, ánh mắt ấy lấp lánh ánh sáng dị thường. Giây tiếp theo, tôi lập tức bị ôm lấy.

Chóp mũi tôi quanh quẩn mùi hương sạch sẽ chỉ riêng ở Cố Dung Dịch, đó là mùi sữa tắm lẫn với mùi thuốc sát trùng, thanh đạm mà không hề nồng đậm, lại có thể khiến tôi cảm thấy an toàn và dễ chịu.

Đây là điều tôi muốn.

Cố Dung Dịch ôm lấy tôi, tôi cũng ôm lại anh, chúng tôi không nói gì, chỉ dựa vào hành động này để truyền đến nhau tình cảm của đối phương.

Tôi biết, anh đã đợi rất lâu.

Anh biết, tôi đã tìm lại được dũng khí.

Con đường phía trước dài đằng đẵng, đây không phải là điểm cuối, cũng không được gọi là viên mãn. Nhưng chúng tôi ở bên nhau, đó chính là điểm đầu của sự viên mãn.

Nếm trải sự phản bội cùng với cuộc hôn nhân thất bại, tôi không chết, tôi vẫn sống tốt trên trái đất này, tôi có sự nghiệp, tôi có con, còn hôm nay tôi có người đàn ông yêu tôi và tôi yêu.

Tôi thật may mắn, tôi kiêu ngạo vì sự may mắn đó.

Tôi quyết định, dù cho có bất kỳ khó khăn gì, tôi đều cùng Cố Dung Dịch vượt qua.

Tôi thực hiện lời hứa, cùng ngắm bầu trời đêm với Cố Dung Dịch trên sân thượng.

Chúng tôi nằm trên ghế mây, tay nắm tay, cùng nhau chuyện trò.

“Vừa nãy khi anh trả lời tin nhắn, do dự một phút là đang làm gì?” Tôi hỏi.

“Ngây người.” Cố Dung Dịch có gì nói nấy: “Thấy hạnh phúc đến nhanh quá, có chút không dám tin.”

Trong đầu tôi mường tượng ra cảnh anh nắm điện thoại, ngây ngốc một phút, không kìm được bật cười.

“Hôm ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao bỗng dưng lại từ chối anh.” Đến lượt Cố Dung Dịch hỏi tôi.

Tôi không muốn trả lời câu hỏi này.

Tôi không muốn khiến đoạn đối thoại giữa mình và mẹ Cố Dung Dịch bị anh biết được, một là không muốn làm xấu hình tượng bố dượng trong lòng Cố Dung Dịch, hai là cũng không muốn Cố Dung Dịch vì tôi mà xảy ra tranh chấp với mẹ mình.

Như thế đối với mối quan hệ của chúng tôi không có gì tốt cả.

“Giống như anh nói thôi, em không đủ dũng khí.” Tôi nói ra một câu trả lời không rõ ràng.

Cố Dung Dịch không tin, nhưng cũng không truy hỏi vấn đề này nữa, anh tiếp tục hỏi một câu hỏi khác: “Vậy hôm nay sao bỗng dưng em lại đồng ý?”

Tôi nhìn lên những vì sao trên bầu trời, nhẹ giọng kể với anh những gì xảy ra trong bệnh viện hôm nay.

Một người phụ nữ vì chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ mà từ bỏ thế giới này.

Tôi yên lặng nói, anh yên lặng nghe, khi tôi nói đến năm xưa suýt chút nữa tôi đã nhảy từ tầng mười bốn xuống, anh bỗng nắm chặt lấy tay tôi.

Đó là phản ứng tự nhiên, thương tiếc, căng thẳng và cả tức giận, oán hận.

Tôi nhớ, khi xưa Đổng Thừa Nghiệp biết tôi muốn tự sát bởi anh ta, anh ta rất bình tĩnh, không có một chút thương tiếc hay áy náy gì.

Còn hôm nay, việc mà đương sự đã cảm thấy không đau không ngứa nữa lại khiến Cố Dung Dịch sinh ra sự kích động và thương tiếc.

Thật đáng châm chọc, nhưng lại châm chọc đến mức tôi cảm động.

Cho nên hãy sống, sống là tốt, sống tất sẽ gặp được một người tốt hơn yêu bạn.