Mạt Thế Đến Cũng Không Sợ, Tích Trữ Lương Thực Trước Rồi Đến Súng

Chương 20

Ở cái tuổi này, đối phó với một cô gái nhỏ là quá dễ dàng.

Lý Thiên Minh thay đổi vẻ hiền hòa lúc trước, lạnh mặt nói.

"Khương Vưu, cho dù chúng tao dùng tiền bồi thường của ba mẹ mày, nhưng những năm này ít nhiều gì cũng đã chăm sóc mày, nếu không một cô gái nhỏ như mày tự ở một mình có chết thế nào cũng chẳng biết ấy chứ. Chuyện đến nước này, người cậu như tao cũng không muốn so đo với người nhỏ tuổi, lúc trước thế nào thì sau này cũng như vậy. Những chuyện mày làm sai, xin lỗi xong thì sau này vẫn là người một nhà."

Lý Ánh Nguyệt lúc này cũng đã tỉnh táo lại, hai má cô ta sưng đỏ, bên dưới mũi còn đang chảy máu, trông cả người đều rất chật vật.

Cô ta âm ngoan nhìn chằm chằm Khương Vưu: “Cái vòng tay kia tao đã đeo mấy năm rồi, nó là đồ của tao, trả cho tao! Mày là cái đồ tiện nhân, dám cướp đồ của tao, lúc đầu sao mày không bị nổ chết cùng với ba mẹ mày đi!”

Khương Vưu quay người giơ chân lên đạp cô ta ngã xuống đất.

“Tôi giẫm lên trái đất mười mấy năm rồi cũng không dám nói là đồ của mình, một cái vòng tay cô đeo mấy năm đã là của cô rồi? Đồ không biết xấu hổ. Cô cho đó là khối u trên người cô à? Ở trên người cô thì chính là của cô chắc!”

Sau đó còn chưa đợi cô ta cãi lại cô đã trực tiếp bổ một phát ở sau cổ của cô ta.

Lý Thiên Minh quơ nắm đấm lên xông tới, kết quả Khương Vưu vung tay tát cho ông ta mấy cái bạt tai, cô túm lấy bình hoa bên cạnh nhắm chuẩn đầu, sau đó đập cả cái bình hoa xuống.

Trên đầu Lý Thiên Minh máu tươi giàn giụa, trước mắt tối sầm lại, ngất đi.

Cát Xuân Hoa: “A! Tao phải gϊếŧ mày!”

Khương Vưu mặt không cảm xúc lại túm lấy một chai rượu rồi giơ tay lên đập.

“Choang!” Cát Xuân Hoa ngã xuống đất.

Mắt thấy ba người đều ngất đi không rõ sống chết, Lý Hạo Thần hoảng sợ nhìn Khương Vưu.

"Mày mày mày! Mày đừng có tới đây!"

Anh ta nhấc chân lên quay người muốn chạy ra ngoài cửa, đến cả em trai cũng không quan tâm nữa.

Nhưng đến cửa rồi mới phát hiện không biết cửa chính đã bị khóa ngược lại từ lúc nào!

Khương Vưu cái đồ thất đức này, cô thế mà lại khóa ngược của chính!

Đây là đóng cửa thả chó à!

Khương Vưu túm lấy một cái một cái chảo rồi đập mạnh tới.

“Choang!”

“Được rồi, bây giờ, chỉ còn lại nhóc nữa thôi...”

Khương Vưu nhìn Lý Hạo Hiên là người duy nhất còn đứng, cô nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng, cười đến mức có chút biếи ŧɦái.

“Chị, chị, chị, cái đồ tiện nhân không tim không phổi này, chị không thể đánh tôi, mẹ tôi sẽ đánh chết chị!”

"Đúng vậy, chị không tim không phổi như vậy đó, cho nên phải ăn nhiều tim phổi để bồi bổ. Nghe nói, tim của trẻ con là mềm nhất..."

"A a a a a a! !"

Lý Hạo Hiên trợn mắt trắng, quần ướt ướt, mùi nướ© ŧıểυ tràn ra khiến thằng bé bị dọa sợ đến ngất đi.

Khương Vưu đi đến chỗ cửa sổ rồi nhìn ra ngoài, chiếc xe con màu trắng sạch sẽ dưới nhà đang dừng dưới ánh đèn đường.

Cô dùng dây thừng trói mấy người này lại cẩn thận, sau đó tìm mấy cái bóng đèn nhét vào trong miệng mấy người, sau đó dùng bao da rắn để đựng, lại nhét một ít quần áo và một vài vật cứng như xoong, nồi, bát gốm sứ, chậu, gáo..., còn có một vài thứ đồ khác nữa vào trong khe hở.

Để cả cái bao không lộ ra hình người mà phồng lên.

Tiếp đó cô tìm được chìa khóa xe từ trên người Lý Thiên Minh.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin