Mấy người khoác vai bá cổ nhau đi ra khỏi thôn. Lâm Tuệ từ phía sau có thể nhận ra một trong số đó là Cẩu Tử, ba người kia là A Hạo, Tiểu Hổ và Bàn Tử.
Đám người này trong thôn chính là đám vô công rồi nghề, thỉnh thoảng còn gọi thêm mấy tên ở thôn bên cạnh, suốt ngày lêu lổng khắp nơi.
Cô mím môi, cũng kéo một chiếc ghế đẩu nhỏ, qua phụ giúp họ xử lý mấy cây thuốc hoang dã.
Thỉnh thoảng sẽ có người đến nông thôn thu mua thuốc hoang dã, như hạt muồng, bán hạ, cỏ bấc, vân vân đều có người đến thu mua, nhưng giá cả có cao có thấp.
Ở miền núi quê cô thu mua nhiều hơn, có người dân chuyên đi hái bán, kiếm tiền nhanh lại còn kiếm được nhiều hơn trồng trọt.
Chị dâu cả mở miệng, “A Tuệ, em không thể cứ nuông chiều chú út như bà cụ được. Thêm hai năm nữa là nó làm bố rồi, cứ tiếp tục như vậy, em với con cái ăn gì? Cùng không thể dựa vào một mình em là đàn bà nuôi cả gia đình chứ?”
“Đúng vậy. Em cũng đừng thấy chị dâu nói thẳng, chú út cứ lêu lổng như vậy không được, không biết trồng trọt cũng không có nghề nghiệp, ngay cả gia đình cũng không gánh vác nổi.”
Tất cả mọi người đều làm lụng vất vả, chỉ có mỗi anh không làm gì cả, chị dâu thứ hai vẫn luôn không ưa chú út ăn không ngồi rồi ở nhà.
Lâm Tuệ mỉm cười, gật đầu nói, “Em biết, em sẽ nói với anh ấy.”
Nuôi bao nhiêu năm mới nuôi ra một tên lười biếng, bố mẹ nói cũng không nghe, lại trông chờ vào cô, một cô con dâu mới về nhà được hai ngày đi uốn nắn lại? Cái này e là quá đề cao cô rồi. Lúc trước cô đúng là bị mỡ lợn che mắt, mới bị một khuôn mặt, một cái miệng dụ dỗ đến đây...
Trong một sào huyệt đánh bạc tập thể ở thị trấn.
“Mẹ kiếp! Ra ngoài đánh bài mà anh lại không mang tiền!” A Hạo liếc nhìn Từ Đông Thăng.
Từ Đông Thăng lục lọi túi quần, kết quả chỉ lấy ra được hai xu vợ vừa cho, năm hào thắng được hôm qua đã biến mất một cách bí ẩn.
“Chậc——”
Anh cầm hai đồng xu, mặt mày đen sì, “Đi đi đi, hai xu không phải là tiền à? Xem tôi dùng hai xu đánh cho mấy người sạch túi!”
Tối hôm đó, khi Lâm Tuệ chuẩn bị nằm ngủ, nghe thấy tiếng đá ném vào cửa sổ. Cô mở cửa sổ nhìn ra, thấy một tên say khướt.
“Vợ à, mở cửa cho anh.”
Lâm Tuệ đảo mắt dưới bóng đêm, ra mở cửa cho anh.
Từ Đông Thăng vừa vào cửa liền ôm vợ muốn hôn.
Cô đưa tay đẩy, người này chân mềm nhũn, ngã phịch xuống giường.
“Bịch!” một tiếng, làm kinh động những người khác.
Mẹ Từ trong phòng gọi một tiếng, “Ai ngã vậy?”
Lâm Tuệ đáp lại, “Không sao đâu mẹ, là Đông Thăng về rồi.”
Mẹ Từ lẩm bẩm cái gì đó cô không nghe rõ, chắc lại là mắng đứa con trai bất tài này. Những người khác đều đã quen rồi, cũng không ai ra xem.
“Vợ... vợ à, hôn một cái...”
Lâm Tuệ đá anh một cái, hai tay chống nạnh, nhìn xuống hỏi con ma men này, “Hôm nay anh đi đâu uống rượu vậy? Thắng tiền à?”
Chỉ có hai xu mà cũng có thể chơi cả ngày, còn uống rượu, cũng tài giỏi thật!
“Hì hì, thắng rồi!” Anh vỗ ngực, giây tiếp theo liền ngáy khò khò.
Cô lục túi quần anh, thật sự lấy ra được hai hào và mấy đồng xu một xu. Khó trách cho dù không dùng tiền bà cụ để lại vẫn có thể ra ngoài chơi mỗi ngày! Cái trò này hay thật!
Lâm Tuệ nhướn mày, trong lòng tính toán, nếu mỗi ngày đều có thể thắng gấp mười lần, trước khi nhà mới xây xong vẫn có thể cho phép anh chơi.