Lang Gia Bảng

Chương 46

Quyển 3 - Chương 46: Lời hứa nghìn vàng
“Ngươi?" Tĩnh vương chấn động toàn thân, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. "Ngươi cứu kiểu gì?"

Mai Trường Tô không trả lời ngay mà chậm rãi đi đến bức tường phía đông. Trên bức tường bằng đá gồ ghề có treo một thanh trường kiếm dùng để trang trí, chàng đưa tay rút kiếm ra, ánh sáng lạnh chiếu thẳng vào mắt, lại đưa tay khẽ búng mũi kiếm, làm phát ra âm thanh réo rắt như rồng ngâm.

Tiêu Cảnh Diễm lập tức hiểu ra, liền hít sâu một hơi. "Tiên sinh định cướp ngục?"

"Không sai.”

"Nhưng đó là đại lao của Huyền Kính ti, còn canh phòng nghiêm ngặt hơn cả thiên lao, hơn nữa nơi này dù sao cũng là kinh thành."

"Ta biết đây là hạ sách, nhưng vấn đề là có thượng sách nào không?" Sắc mặt Mai Trường Tô lạnh lùng như sắt đá. "Bệ hạ tuyệt đối sẽ không ân xá Vệ Tranh, cho nên dù có cố gắng thế nào trước mặt bệ hạ cũng không có tác dụng, ngược lại còn rơi vào bẫy chia rẽ mối quan hệ giữa điện hạ với bệ hạ của Hạ Giang và Dự vương. Đây vốn là chuyện dù thế nào cũng phải trả giá, sao có thể có cách chu đáo vẹn toàn lại không phải chịu thương tổn được? Đã quyết định làm thì đương nhiên phải tốc chiến tốc thắng, càng kéo dài thì gai sẽ đâm càng sâu, không muốn thấy máu thì làm sao rút được mũi gai này ra?"

"Đã như vậy thì ta cũng không thể để một mình Giang minh của tiên sinh làm được." Tĩnh vương đứng thẳng người lẫm liệt nói: "Trong phủ của ta đều là những nam nhân từng trải qua huyết chiến, không thể nào trốn tránh như vậy được.''

"Điện hạ nói đúng." Liệt Chiến Anh cũng trầm giọng nói. "Người khác không nói, ít nhất là thuộc hạ sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Chỉ cần cứu được Vệ Tranh, mạt tướng sẵn sàng để tiên sinh sai khiến.”

“Sai khiến ngươi làm gì? Để biếu Hạ Giang một nhân chứng dẫn đến ngự tiền tố cáo hay sao?" Mai Trường Tô nói bằng giọng không hề khách khí. "Huyền Kính ti cao thủ nhiều như mây, nếu để ngươi hoặc những người khác của Tĩnh vương phủ đi thì các ngươi có thể đảm bảo sẽ không rơi vào tay bọn chúng hay không?"

Lời này của chàng quá thẳng thắn, Liệt Chiến Anh không khỏi đỏ mặt, nhất thời không trả lời được. Ngược lại vẻ mặt Tĩnh vương vẫn bình tình, hắn chậm rãi nói: "Thực ra chuyện đã đến nước này thì dù thế nào ta cũng không thoát được liên quan. Ngoài ta ra, trong kinh thành này còn có người nào khác dám đại động can qua đi cứu Vệ Tranh nữa? Cho nên dù Hạ Giang không bắt được người của ta, chỉ cần hắn nói là ta đứng sau sai khiến vụ cướp ngục này thì phụ hoàng vẫn sẽ tin vài phần."

“Đúng vậy.” Mai Trường Tô nói. "Chiêu này cùa Hạ Giang là nước chiếu tướng, dù chúng ta hành động kín đáo đến mấy, một khi có người cứu Vệ Tranh thì bệ hạ vẫn sẽ nghi ngờ điện hạ. Hơn nữa, tấn công Huyền Kính ti cướp tù dù sao cũng là một chuyện quá thách thức vương quyền, đương nhiên sẽ khiến bệ hạ kiêng kỵ sức mạnh của cựu bộ Xích Diễm. Mà mọi người đều biết lập trường ủng hộ Xích Diễm quân của điện hạ, cho nên sự kiêng kỵ này sẽ được chuyển sang cho điện hạ. Tóm lại ân sủng đã sắp hết, e rằng điện hạ phải chuẩn bị tinh thần để trở lại những ngày tháng bị lạnh nhạt và chèn ép rồi..."

Chàng nói bằng giọng rất nghiêm trọng nhưng câu nào cũng rất chí lý, không hề có vẻ cường điệu. Tĩnh vương còn chưa lộ vẻ mặt khác thường nhưng Liệt Chiến Anh thì mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, vội nói: "Tiên sinh đã phân tích rõ ràng như thế, vậy có cách nào hóa giải không?"

Mai Trường Tô cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Thất thần một hồi lâu, chàng mới thở dài một tiếng, nói: "Ta sẽ cố hết sức."

Tiêu Cảnh Diễm là người tính tình bướng bỉnh, cứng rắn, càng gặp nghịch cảnh càng thà gãy chứ không chịu cong. Lúc này thấy vẻ sợ hãi trong mắt Liệt Chiến Anh và sự mệt mỏi, yếu ớt của Mai Trường Tô, ý chí chiến đâu trong lòng lại càng bừng cháy, hắn kiên quyết nói: "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, chưa đến một khắc cuối cùng, ta tuyệt không dễ dàng từ bỏ."

Bên môi Mai Trường Tô lộ ra một nụ cười nhẹ, nhưng cảm giác choáng váng ập tới liền sau đó khiến chàng lại lập tức nghiến răng, bám vào mép bàn ngồi xuống.

Lúc này Tĩnh vương vẫn đang đứng, Liệt Chiến Anh không rõ tình hình sức khỏe của Mai Trường Tô, cảm thấy hành động này của chàng có phần thất lễ, cho rằng vị kỳ lân tài tử này đang chăm chú suy nghĩ nên không chú ý, vội hảo tâm ho một tiếng nhắc nhở.

Tĩnh vương lập tức quay lại nhìn Liệt Chiến Anh cau mày lắc đầu rồi đi tới ngồi xuống đối diện Mai Trường Tô, tự tay rót một ly trà ấm đưa cho chàng.

"Chắc tiên sinh mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút đi. Mặc dù việc này không nên chậm trễ nhưng chung quy không phải có thể giải quyết trong một, hai ngày. Hơn nữa ngày mai là lễ Trừ tịch, dù gấp đến mấy cũng phải để sang năm sau mới có thể hành động. Còn việc bị ghẻ lạnh sau này thì ta đã quen từ lâu rồi, không có gì khó khăn cả, tiên sinh không cần phải quá lo lắng vì ta, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất."

Những lời này của hắn dù chỉ là lời nói khách sáo nhưng nghe cũng rất thỏa mãn, huống hồ Mai Trường Tô biết rõ hắn khinh thường những trò xã giao giả tạo nên trong lòng thấy ấm áp vô cùng, cười nói: "Điện hạ nói phải, dù tốc chiến tốc thắng cũng không thể chiến luôn ngày mai được, còn phải tính toán, suy nghĩ rất nhiều chuyện, còn phải đợi một người về nữa.

"Đợi một người?" Tĩnh vương nhíu mày. "Ai?”

"Tần công địa lao của Huyền Kính ti để cướp người vốn là chuyện tuyệt đối không thể làm được, nhưng nếu người này về thì điều không thể có lẽ sẽ trở thành có thể..."

Chàng nói rất mơ hồ, Liệt Chiến Anh nghe không hiểu, nhưng Tĩnh vương biết nhiều chuyện hơn Liệt Chiến Anh, chỉ suy nghĩ một lát liền hiểu ra, nhưng trong lòng vẫn có phần hoài nghi: "Dù sao ả cũng là đồ đệ của Hạ Giang, tiên sinh có đảm bảo ả sẽ giúp tiên sinh không?"

“Không thể đảm bảo được." Mai Trường Tô nhắm mắt lại. "Nhưng không phải ả giúp ta mà là giúp chiến hữu của phu quân đã mất. Hạ Giang hèn hạ hại chết Niếp Phong, chính bản thân đã đánh mất nghĩa thầy trò, với tính tình của Hạ Đông thì ả chưa cổ hủ đến mức còn tiếp tục để Hạ Giang thao túng. Chỉ cần ả chịu giúp đỡ thì kế hoạch của ta tất có thể thành công một nửa."

"Ngươi biết chắc sau Tết, Hạ Đông sẽ về?"

"Chuyện này thì không có gì trở ngại. Mùng Năm Tết hằng năm, Hạ Đông đều lên Cô San tế Niếp Phong, chưa bao giờ gián đoạn. Ta đã sai người để ý tới hành tung của ả, theo hướng đi của ả hiện nay thì hai, ba ngày sau sẽ vào kinh."

Tiêu Cảnh Diễm trầm ngâm một lát, lại chậm rãi hỏi: "Tiên sinh định tự mình đến thuyết phục Hạ Đông sao?"

"Đúng thế."

"Ta cho rằng tiên sinh đi không ổn."

Mai Trường Tô hơi ngạc nhiên, quay lại nhìn. Đương nhiên đây không phải lần đầu tiên Tĩnh vương đưa ra ý kiến phản đối, có điều trước kia hắn chỉ đưa ra dị nghị về việc có làm hay không làm chuyện gì đó thôi, chứ chưa từng bác bỏ chuyện gì, vì khả năng tính toán và tài hùng biện luôn là sở trường của Mai Trường Tô, xưa nay Tĩnh vương chỉ có nước đứng nghe.

"Ta chỉ cho rằng..." Tĩnh vương cúi người, nói. "Tiên sinh bây giờ là mưu sĩ của ta, dù không công khai nhưng ít ra Hạ Đông vẫn biết. Tiên sinh thân là mưu sĩ lại đến trước mặt ả dùng chuyện cũ để thuyết phục, dùng đại nghĩa để khuyên bảo, e là rất khó làm cho ả tín phục. Dù sao thì ả cũng là một Huyền Kính sứ, xưa nay quen nhìn nhận vấn đề một cách tiêu cực. Tiên sinh đứng ra, đầu tiên ả sẽ nghĩ ngay đến việc đấu đá bè phái, chỉ sợ sẽ không dễ dàng tin tưởng tiên sinh đến gặp ả thật sự chỉ vì muốn cứu Vệ Tranh."

"Nói vậy cũng đúng." Mai Trường Tô cười nhạt mấy tiếng, ngữ điệu mang ý tự giễu. "Ta là một mưu sĩ khuấy động phong vân mà lại dùng tình nghĩa công bằng để khuyên bảo ả thì đương nhiên sẽ kém mấy phần đáng tin."

Tĩnh vương nhìn chàng một cái, nghiêm mặt nói: "Ta việc nào ra việc nấy, không hề có ý khác, hi vọng tiên sinh đừng suy nghĩ nhiều."

"Điện hạ nói rất hợp tình hợp lý, ta có suy nghĩ gì đâu." Mai Trường Tô vẫn giữ nụ cười nhạt. "Vậy ý điện hạ là điện hạ sẽ tự mình đi?"

"Không sai."

Mai Trường Tô lắc lắc ly trà như đang suy nghĩ.

"Trong vụ thảm án mười ba năm trước đây, ả mất phu quân, ta mất đại ca và hảo bằng hữu, hai người bọn ta có thể hiểu được sự đau khổ của nhau. Đối mặt với một người trong cuộc năm đó dù sao cũng dễ đồng cảm hơn khi đối mặt với một người ngoài cuộc như tiên sinh. ít nhất Hạ Đông cũng sẽ không nghi ngờ thành ý cứu Vệ Tranh của ta, chưa đến mức có thành kiến ngay từ đầu." Tĩnh vương dù vẫn giải thích nhưng qua giọng nói có thể thấy hắn đã hạ quyết tâm. Trong chuyện của Vệ Tranh, tiên sinh không muốn ta ra mặt qua nhiều, ta nhận ý tốt này của tiên sinh, nhưng nói cho cùng người cần cứu người, cần lật lại bản án cũ, cần tranh ngôi vị hoàng đế đều là ta, đương nhiên ta nên là người phải cố gắng nhiều nhất, vất vả nhất, không thể mọi chuyện đều để ngươi khác làm thay được, đúng không?"

Nếu là mưu sĩ khác, lúc này câu trả lời thỏa đáng nhất đương nhiên là: "Có thể dốc sức phục vụ điện hạ là vinh hạnh của ta" gì đó, nhưng phản ứng của Mai Trường Tô lại là cảm khái: “Lúc đánh trận điện hạ cũng thế này, chỉ muốn xung phong đi đầu, không muốn được người khác bảo vệ, càng không muốn giao đối thủ mạnh cho người khác, không giành được đi một mình thì cũng phải cùng nhau chiến đấu!"

Liệt Chiến Anh vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh lúc này cũng không kìm được, nói: "Đúng thế, tính tình điện hạ chính là như vậy. Sao Tô tiên sinh lại biết?"

Mai Trường Tô hơi giật mình, thầm biết lỡ lời, vội nói: "Quân uy của điện hạ thiên hạ đều biết, Tô mỗ cũng nghe người ta kể lại không ít chuyện chinh chiến sa trường của điện hạ."

Lúc đầu Tĩnh vương cũng có chút kinh ngạc trước những lời của Mai Trường Tô, nhưng sau đó nghĩ lại, vị kỳ lân tài tử này chọn chủ không giống mình khi điểm binh điểm tướng, điểm ai cũng được mà đương nhiên phải tìm hiểu kĩ càng về chủ quân mình định phò tá, việc biết một số thói quen của mình khi ở trong quân cũng không có gì lạ, vì vậy cũng không nghĩ nhiều, chỉ xác nhận lại một lần: "Ta sẽ tự mình đi gặp Hạ Đông, tuy có mạo hiểm nhưng khả năng thành công sẽ cao hơn một chút. Tiên sinh có đồng ý như vậy không?"

Mai Trường Tô đương nhiên biết nếu Tĩnh vương ra mặt thì sẽ tốt hơn, cũng tin tưởng Hạ Đông dù không đáp ứng cũng sẽ không bán đứng Tĩnh vương, chỉ có điều các chi tiết khi gặp mặt cần sắp xếp kín đáo và chu toàn hơn, vì vậy lập tức gật đầu đồng ý.

Sau khi bàn bạc sơ qua, vẻ mặt Mai Trường Tô càng tỏ ra mệt mỏi, Tĩnh vương cũng phải chuẩn bị để ngày mai tham gia lễ tế cuối năm, hai người không nói thêm nữa mà cáo từ rồi ai về nhà nấy.

Từ mật thất trở lại tẩm phòng, Mai Trường Tô nằm lên giường nghỉ ngơi.

Phi Lưu kéo chuông theo những gì được dặn dò từ trước, Yến đại phu nhanh chóng chạy tới, lại khám kĩ cho Mai Trường Tô một lượt, tương đối hài lòng với tình hình sức khỏe của chàng, lệnh cho chàng uống bát thuốc cuối cùng trước khi đi ngủ rồi mới lui ra ngoài.

Hai ngày trước, một người gác đêm trong phòng cùng Phi Lưu đã phụng mệnh chuyển ra ngoài, cho nên Yến đại phu vừa đi, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

Phi Lưu nằm trên chiếc giường đơn của mình, trở mình quấn chăn định ngủ, chợt quay sang thấy hai mắt Mai Trường Tô vẫn mở to nhìn hình thêu hoa trên đỉnh màn, không khỏi cảm thấy khó hiểu.

"Ngủ!" Thiếu niên lớn tiếng nói.

"Ờ." Mai Trường Tô vội nghe lời, nhắm mắt lại.

Nhưng Phi Lưu vẫn nhìn chàng chăm chăm một hồi, thậm chí còn nổi giận bước xuống đất, nhảy tới cạnh giường Mai Trường Tô, lớn tiếng nói lần nữa: "Ngủ!"

"Ngủ rồi..."

"Không ngủ!"

"Mắt nhắm."

"Nhắm, không ngủ!"

Mai Trường Tô cười khổ, thở dài, mở mắt ra nắm tay Phi Lưu, dỗ dành: "Tô ca ca tạm thời không ngủ được, Phi Lưu ngủ trước được không?"

"Vì sao?”

"Phi Lưu, không phải chuyện gì cũng có vì sao..."

"Vì sao?" Thiếu niên ngoan cố hỏi, dù có nhận được đáp án cũng chưa chắc đã hiểu được.

Mai Trường Tô yên lặng nhìn hắn một hồi rồi chậm rãi ngồi dậy, khoác áo tựa vào đầu giường, nói nhỏ: "Được rồi, vậy chúng ta nói chuyện."

"Tán gẫu?"

"Ờ, tán gẫu."

Phi Lưu vui vẻ, khí lạnh trên mặt tan nhanh, khoanh chân ngồi lên giường của Mai Trường Tô.

"Thực ra Tô ca ca đang nghĩ, rốt cuộc quyết định đưa ra tối nay là sai hay đúng..." Ánh mắt Mai Trường Tô lơ đãng nhìn Phi Lưu, không biết đang nói với hắn hay là đang tự nói với mình. "Nếu ta là một mưu sĩ tài giỏi thì nên tìm mọi cách ngăn cản Cảnh Diễm đi cứu Vệ Tranh. Bởi vì biết rõ không thể làm được mà vẫn làm thì có thể gọi là dũng cảm, nhưng cũng có thể nói là cực kì ngu xuẩn. Vệ Tranh rõ ràng là một sát chiêu của Hạ Giang, chỉ cần không để ý thì hắn cũng không còn hậu chiêu nào. Lúc này, dù dùng cách nào cũng đều ngu xuẩn, nhưng chúng ta lại không thể không làm người ngu xuẩn một lần..."

Phi Lưu nghe không hiểu nhưng vẫn hết sức yên tĩnh nhìn Mai Trường Tô, đôi mắt trong veo như pha lê, không có bất cứ tạp niệm nào khiến sự xao động trong lòng chàng dần lắng xuống.

"Cảnh Diễm ở trong quân nhiều năm, đối với người như hắn thì tình nghĩa quan trọng hơn mọi thứ khác. Tình nghĩa này là thứ những người như Dự vương không thể nào hiểu được, chỉ có những người từng ra sa trường, từng sánh vai chiến đấu với nhau mới hiểu được sự quý giá của nó..." Mai Trường Tô thì thào, giọng nói mơ hồ. "Cảnh Diễm là người như vậy, đa số tâm phúc bên người hắn cũng đều như vậy, cho nên sẽ không có người nào can ngăn hắn mạo hiểm đi cứu Vệ Tranh. Lúc này mưu sĩ của hắn vốn nên cân nhắc lợi hại cho hắn, khuyên hắn tìm lợi mà tránh hại, giành lấy kết quả tốt nhất, nhưng..."

Giọng Mai Trường Tô ngày càng nhỏ, Phi Lưu cúi tới gần hơn một chút, chớp chớp mắt.

Nhưng mưu sĩ duy nhất của Tiêu Cảnh Diễm cũng không làm đúng chức trách của mình. Hắn bị hạn chế bởi quá khứ hắn cũng có cùng điểm yếu coi trọng tình huynh đệ bằng hữu như Tiêu Cảnh Diễm, cho nên hắn không ngăn cản được quyết định sai lầm, thậm chí chính hắn cũng hoàn toàn không do dự bước lên con đường sai lầm đó.

"Phi Lưu, ta có lỗi với Cảnh Diễm, ta từng nói với hắn mưu sĩ chỉ cần mình ta là đủ, nhưng thực ra ta không phải là một mưu sĩ đúng nghĩa." Mai Trường Tô vuốt tóc thiếu niên, mặc dù biết rõ hắn không hiểu nhưng vẫn nghiêm túc nói với hắn. "Nếu lần này ta thất bại thì tương lai của Cảnh Diễm cũng sẽ chấm dứt theo. Hắn bị ta hối thúc đi lên con đường giành quyền kế vị, ta lại không ép hắn làm chuyện đúng đắn vì những nguyên tắc ta không thể từ bỏ, đây là điều ta có lỗi với hắn."

"Không thất bại." Phi Lưu nói như chém đinh chặt sắt. "Sẽ làm được."

Mai Trường Tô sững lại, một hồi sau đột nhiên bật cười, cười gập cả người rồi ho sặc sụa, một lúc lâu mới ngẩng lên được, dùng sức vỗ vai Phi Lưu. "Không sai, ngươi nói rất đúng. Chỉ cần không thất bại thì sẽ không sao hết, chúng ta tuyệt đối không thể thất bại đúng không?"

Phi Lưu suy nghĩ một lát, lại nói: "Không có!"

Lần này ngay cả Mai Trường Tô cũng ngẩn ra. "Không có cái gì?"

"Ca ca nói, không có."

Mai Trường Tô nheo mắt suy nghĩ rất lâu rồi dựa người ra sau, buông lỏng cơ lưng vẫn căng cứng, thở ra một hơi thật dài.

"Đúng vậy, trên đời này có lẽ không có chuyện gì tuyệt đối chính xác. Trong lòng ta cũng chưa từng do dự về việc có nên cứu Vệ Tranh hay không, điều đó cho thấy đây không phải một chuyện sai lầm. Mà đã đúng đối với ta thì cũng sẽ đúng đối với Cảnh Diễm. Bọn ta đều không thể trở thành những người có thể hoàn toàn vứt bỏ quá khứ, vì vậy chuyện có thể làm bây giờ chính là dốc hết khả năng, cố gắng không được thất bại mà thôi..."

"Không thất bại!" Hai mắt Phi Lưu bừng sáng, giọng nói trong trẻo mà kiên định.

Mai Trường Tô nhìn thiếu niên mà chàng vẫn coi như tiểu đệ, dịu dàng mỉm cười.

"Cảm ơn Phi Lưu. Thực ra Tô ca ca không thông minh bằng ngươi, thường nghĩ quá nhiều, quá hỗn tạp. Trò chuyện với ngươi, trong lòng ta sẽ sáng sủa hơn nhiều, ngươi đúng là cánh tay không thể thiếu của ta.”

Phi Lưu cẩn thận bóp cánh tay Mai Trường Tô, lại sờ sờ người mình, mặt đầy vẻ nghi hoặc khiến Mai Trường Tô lại cười ngặt nghẽo, đuổi thiếu niên về giường.

"Ngủ đi, ngày mai lại là Tết rồi!"

Đối với ngày Tết, Phi Lưu cũng có một sự trông mong và thích thú như tất cả những đứa trẻ khác, cho nên hắn lập tức quên đi nghi vấn vừa rồi, nhanh chóng chui vào ổ chăn, nằm thẳng như khúc gỗ.

Đêm rất an bình. Không biết lòng người có thể an bình như đêm khuya thanh vắng hay không.

Nhưng dù thế nào thì những ngày xao động, căng thẳng, tàn khốc mà tràn ngập xảo trá cũng phải đến.

Ngày mai trôi qua, một năm mới sẽ tới.

Đối với hoàng triều Đại Lương, năm vừa qua là một năm xảy ra bao biến động.

Bắt đầu từ vụ án nội giám bị gϊếŧ đẫm máu, kết thúc bằng lễ tế cuối năm với hai vị thân vương.

Phủ Ninh Quốc hầu uy danh hiển hách đổ sụp, Thái tử đã tại vị mười năm bị phế, mặc dù đây là một lần phế Thái tử tương đối hòa bình, không đi cùng một cuộc tẩy trừ đẫm máu, nhưng dù sao sự ổn định và cân bằng trong triều cũng đã bị phá vỡ, gần như tất cả quan lại có dấu ấn thuộc phe Thái tử đều tin rằng Dự vương chưa bắt đầu hành động tẩy trừ là vì bị sự trỗi dậy của Tĩnh vương cắt ngang, một khi để hắn rảnh tay thì chẳng ai có thể thoát được kết cục của một kẻ chọn nhầm chỗ đứng.

Cho nên đối với những người này, Tĩnh vương Tiêu Cảnh Diễm là một cọng rơm cứu mạng.

Cho dù hắn đã thể hiện rõ ràng thái độ không kết phe cánh, nhưng ít nhất nếu không có thì để vị hoàng tử này leo lên bảo tọa du thế nào cũng tốt hơn Dự vương.

Tĩnh vương cẩn thận, tỉ mỉ, chặt chẽ, nghiêm túc trên tế điển để lại một ấn tượng kiên cường và ổn định cho những người xung quanh.

Đám triều thần chán ghét cuộc tranh đấu quyền lực nhiều năm, cảm thấy thất vọng với cục diện triều đình hiện nay, thật sự muốn làm những việc có ý nghĩa vì nước vì dân đều hoặc nhiều hoặc ít đặt hi vọng lên người Tĩnh vương.

Hai phe triều thần này gộp lại, sức mạnh ủng hộ sau lưng Tĩnh vương sớm đã không thua kém Dự vương, quan trọng hơn là sức mạnh này không bộc lộ rõ ràng, thậm chí Dự vương còn không thể đến trước mặt Hoàng đế để nói ai là người của phe cánh Tĩnh vương như trước kia đối phó Thái tử.

Dự vương không có chỗ ra đòn, vì vậy đành phải đặt phần lớn sức mạnh lên người Hạ Giang.

Cũng như các triều thần của phe Thái tử không thể quay sang ủng hộ Dự vương vì có thù cũ, Hạ Giang tự tay dàn dựng vụ án Xích Diễm cũng vĩnh viễn không thể khoanh tay đứng nhìn Tĩnh vương đi đến ngôi vị chí tôn.

Và điều khiến Dự vương cảm thấy vui mừng là Hạ Giang không hề làm cho hắn thất vọng. Vị thủ tôn Huyền Kính ti vẫn sừng sững không động này vừa ra tay đã bóp chặt tử huyệt của Tĩnh vương.

"Nhưng Hạ Giang có chắc chắn Tĩnh vương nhất định sẽ có hành động không?" Trong phủ Dự vương, Tần Bát Nhã không nhịn được, hỏi. "Dù sao Vệ Tranh cũng là nghịch phạm, cho dù Tĩnh vương tính tình ngu bướng, đầu óc nóng lên thì Mai Trường Tô cũng sẽ nghĩ cách ngăn cản hắn. Đây thật sự là một việc làm lợi hại khác biệt quá nhiều…”

“Nói thật, bản vương cũng không hiểu được." Dự vương nhún vai. "Nhưng hình như Hạ Giang rất tự tin, hắn nói đối với một số người thì rất nhiều thứ đã ngấm vào xương tủy, có lau cũng lau không sạch được."

"Nhưng Mai Trường Tô…”

"Bản vương cũng từng nói với Hạ Giang về Mai Trường Tô, nhưng hắn cho rằng Mai Trường Tô dù có bản lĩnh lớn đến đâu thì cũng chỉ là một mưu sĩ, Tĩnh vương không phải một người dễ dàng để mưu sĩ chi phối quyết định của mình. Hơn nữa vụ Xích Diễm lại là cái gai sâu nhất trong lòng Tĩnh vương, cho nên lần này Mai Trường Tô sẽ không ngăn cản được hắn." Dự vương nở nụ cười tà ác. "Nếu vị tài tử kỳ lân kia phản đối quá quyết liệt thì nói không chừng còn trở thành nguyên nhân khiến hai người bọn chúng bất hòa. Ngươi có nghe nói hôm mùng Một, Mai Trường Tô đến Tĩnh vương phủ chúc Tết, chưa hết một tuần hương đã về rồi, hiển nhiên là nói chuyện không hợp thì nửa câu cũng là nhiều.”

"Hi vọng là thế." Tần Bát Nhã cũng gượng cười theo, không hỏi thêm câu nào.

Năm đó, khi vụ án Xích Diễm bùng nổ, mặc dù ả còn nhỏ tuổi nhưng cũng đã bắt đầu hiểu chuyện rồi. Đương nhiên ả biết rõ tâm cơ và thủ đoạn của Hạ Giang, nhưng sâu trong nội tâm ả vẫn tin rằng năm đó sở dĩ có thể đánh bại Kỳ vương và Xích Diễm soái phủ, người thật sự khống chế đại cục và tính toán mọi chuyện chính là sư phụ của ả, vị công chúa mất nước tài hoa vô cùng, xảo quyệt vô song kia.

Đối với Hạ Giang đã không còn vị quân sư là công chúa Toàn Cơ, lòng tin của Tần Bát Nhã không được đầy đủ như Dự vương.

Nhưng bây giờ Tần Bát Nhã không còn dám phát biểu ý kiến mà không cần e dè gì như trước kia nữa.

Gần như bị đánh tan tất cả sức mạnh dưới sự phản kích của Giang Tả minh, giờ đây vị tài nữ này gần như được coi là một mưu sĩ rất đỗi bình thường trong Dự vương phu. Ả không còn bất cứ ưu thế nào hơn người ngoài sắc đẹp khiến Dự vương mê muội, vì vậy lời nói, việc làm cũng phải hết sức thận trọng.

Huống hồ bây giờ, tâm tình Dự vương đang uất ức, khó chịu, không còn dung túng ả như trước kia nữa.

"Hôm qua bản vương đến Huyền Kính ti xem gã Vệ Tranh kia, gã này hình như xương rất cứng. Để đề phòng hắn tự sát, Hạ Giang xiềng chặt cả tay chân hắn, miệng cũng bị nhét giẻ, cho nên bản vương không thể nói chuyện với hắn.” Dự vương nheo mắt, có vẻ hơi khó hiểu. "Hắn đã rơi vào tình cảnh phải chết rồi mà vẫn trợn mắt nhìn bản vương, không hề có chút sợ hãi. Những nghịch phạm này thật sự là quá điên cuồng, quả thực khiến người ta không thể hiểu được."

Tần Bát Nhã cũng không thể hiểu được.

Nhưng một nữ nhân bình thường đều không thể có ác cảm với những nam nhân có khí phách như vậy, cho nên ả cũng chỉ phụ họa một tiếng rồi đứng dậy rót thêm trà cho Dự vương.

"Có điều sau khi biết ta đến Huyền Kính ti, Hạ Giang đã tỏ ra rất tức giận." Dự vương cầm ly trà nóng mới rót, nói tiếp: "Hắn không thích để ba đồ đệ của mình biết quan hệ giữa ta và hắn, điểm này thì hắn đúng, bản vương đã sai."

"Điện hạ có thể dũng cảm nhận sai và sẵn sàng sửa sai như thế, thật có phong phạm của một quân vương." Tần Bát Nhã cười duyên, nói. "Các đời Huyền Kính ti vẫn giữ nguyên tắc thép là không can thiệp vào việc tranh giành phe phái, các Huyền Kính sứ làm việc cũng rất độc lập, Hạ Giang tuy là thủ tôn nhưng cũng không thể trắng trợn muốn làm gì thì làm. Sau này nếu điện hạ có tin tức gì cần chuyển cho Hạ Giang thì vẫn nên thông qua Tứ tỷ của Bát Nhã sẽ tốt hơn."

Dự vương nhìn ả một cái, vẻ mặt chuyển sang lạnh nhạt. "Nói đến ả Tứ tỷ đó của nàng, rốt cuộc ả định thế nào? Ả không muốn dốc sức phục vụ bản vương sao? Mỗi lần sai ả làm việc, ả đều ra sức khước từ, nếu không phải Hạ Giang là người quen cũ của ả, chỉ định ả làm người trung gian thì bản vương đã không thể khoan dung cho ả làm càn như thế rồi."

Bị hắn trách cứ một trận, hai lúm đồng tiền như hoa của Tần Bát Nhã hơi cứng đờ.

Lúc đầu khi nhờ Tứ tỷ quyến rũ Đồng Lộ, ả đã nói rõ đây là việc cuối cùng. Sau đó Đồng Lộ quả nhiên không chạy thoát được tình tơ của cao đồ Toàn Cơ, Tần Bát Nhã vờ dùng sự an nguy của Tứ tỷ ép Đồng Lộ nói ra bí mật cùa Diệu m phường, đáng tiếc lại chậm một bước nên không thu được thành quả lớn.

Đang trong lúc thất vọng, ả bất ngờ phát hiện Tứ tỷ thật sự động lòng với Đồng Lộ, thế là ả nảy ra một ý, ra điều kiện sẽ thả Đồng Lộ và Tứ tỷ cao chạy xa bay sau khi xong việc để dụ sư tỷ của mình giúp mình liên lạc với Hạ Giang.

Nhưng xét cho cùng thì những hứa hẹn trên cơ sở giao dịch này đều không đáng tin, sự khống chế của Tần Bát Nhã đối với Tứ tỷ cũng còn lâu mới đến mức muốn gì được nấy, cho nên khi đối mặt với sự bất mãn của Dự vương, ả cũng không có lời nào để biện bạch.

"Chẳng phải Tứ tỷ của nàng rất thích thằng thủ hạ của Mai Trường Tô kia sao? Lần sau ả còn làm lỡ việc của bản vương thì cứ chặt một ngón tay gã tình nhân của ả cho ả xem, gã đó nằm trong tay chúng ta, ả còn có thể làm thế nào?"

Tần Bát Nhã biết Tứ tỷ của mình bề ngoài rất dịu dàng nhưng khi bị ép quá đáng lại cực kì quyết liệt nên không dám hùa theo, chỉ có thể mềm mỏng khuyên nhủ: "Tứ tỷ làm nhiều việc không phải, Bát Nhã cũng biết, nhưng Hạ Giang đa nghi, không tin được người khác, Tứ tỷ của Bát Nhã có không tốt đến mấy thì cũng là người nhà, kể cả sau này dứt áo ra đi cũng tuyệt đối không phản bội chúng ta, xin điện hạ rộng lượng khoan thứ cho sư tỷ của Bát Nhã."

"Nàng và Hạ Giang đều tin được ả thì bản vương còn gì để nói chứ?" Dự vương rất hiểu đạo lấy lòng người, lại từ từ dịu giọng: "Nàng có thời gian thì khuyên nhủ ả để ả thức thời hơn một chút."

"Vâng." Tần Bát Nhã cúi đầu, ngoan ngoãn đáp lời.

Thấy dáng vẻ nhu mì, mấy sợi tóc buông xuống má, mi mắt hạ xuống của Tần Bát Nhã, trái tim Dự vương không khỏi đập liên hồi, bước đến gần lại ngửi thấy hương thơm dịu, khẽ đưa tay ra kéo ả vào lòng.

Tần Bát Nhã không hề vùng vẫy. Không phải bây giờ ả đã chiều lòng Dự vương mà vì ả còn chưa kịp vùng vẫy thì một giọng nói ấm áp đã vang lên bên ngoài.

"Điện hạ, thϊếp có thể vào không?"

Dự vương cau mày, buông Tần Bát Nhã ra, chỉnh lại vạt áo, nói: "Vào đi.”

Cánh cửa gỗ chạm trổ hoa văn từ từ mở ra, Dự vương phi nhẹ nhàng đi đến, nhìn thấy Tần Bát Nhã, lập tức để lộ nụ cười nhu hòa như mọi khi. "Tần cô nương cũng ở đây à?"

"Bái kiến vương phi!" Tần Bát Nhã vội tiến lên thi lễ, vừa quỳ gối đã được đỡ dậy.

"Cô nương và ta như tỷ muội, sao phải khách khí như thế!" Dự vương phi cười, khách sáo một câu rồi lại quay sang Dự vương. "Thϊếp không biết điện hạ đang bàn công chuyện với Tần cô nương trong thư phòng, chưa phái người xin phép đã tự ý đến đây, xin điện hạ đừng trách."

"Nàng nói gì thế?" Dự vương trách. "Nàng là vương phi, thư phòng của ta nàng muốn đến thì bất cứ lúc nào cũng được, không cần xin phép trước, hơn nữa ta và Tần cô nương cũng không bàn chuyện quan trọng gì."

Tần Bát Nhã lập tức biết điều. "Đúng vậy, cũng đã bàn bạc xong xuôi rồi. Bát Nhã xin cáo lui trước, vương phi thứ lỗi!"

Dự vương phi cười tươi như hoa, chu đáo đưa Tần Bát Nhã ra ngoài rồi mới quay lại ngồi xuống bên cạnh Dự vương.

"Tình hình trong cung thế nào?" Dự vương hỏi.

"Nghe Hoàng hậu nương nương nói Tĩnh phi vẫn rất được sủng ái, tứ lễ cuối năm vẫn cao nhất trong số các phi. Có điều sau khi vào cung dự lễ hôm mùng Một, Tĩnh vương mấy ngày nay không vào cung lần nào nữa, không biết vì lý do gì."

"Chẳng lẽ... hắn đang bận tính toán việc gì đó thật à?" Dự vương tự nhủ. "Làm gì mà sốt ruột như vậy, ngày Tết mà cũng không nhịn được sao?"

"Còn có một việc lớn nữa." Dự vương phi ghé vào tai phu quân, nói nhỏ. "Hoàng hậu nương nương nhận được mật báo, nói Tĩnh phi tự ý bày bài vị của cố Thần phi trong tiểu thất Phật đường của mình và thường xuyên tế điện."

"Cái gì?" Dự vương lập tức nhảy dựng lên, sau một hồi ngẩn ra mới phản ứng lại được, lập tức hưng phấn xoa tay. "Đây chính là một sơ hở lớn! Tĩnh phi đúng là tự tìm đường chết! Bây giờ bà ta là trợ lực quan trọng nhất của Tĩnh vương, bà ta mà đổ thì Tĩnh vương sẽ đại thương gân cốt, không còn gì phải lo lắng nữa! Hoàng hậu nương nương xử lý thế nào?”

"Hoàng hậu nương nương biết chuyện này rất nghiêm trọng nên chưa dám hành động vì sợ đánh rắn động cỏ. Mấy ngày nay Hoàng hậu nương nương đang tìm thời cơ để một đòn trúng ngay."

"Tốt! Tốt!" Dự vương rất vui mừng, đi qua đi lại mấy vòng trong phòng. "Thủ đoạn của Hoàng hậu nương nương thì không cần lo lắng, ta thấy lần này Tĩnh phi không chết thì cũng phải lột một lớp da. Nữ nhân này đúng là không khác gì con trai bà ta, ngu ngốc hết sức!"

Thấy phu quân vui mừng, hoàn toàn không còn vẻ ấm ức nhiều ngày nay, Dự vương phi cũng để lộ nụ cười, đứng lên nói: "Thϊếp nghĩ trong vài ngày tới nhất định sẽ có tin tốt. Điện hạ cứ an tâm, ngày Tết còn phải tiếp nhiều khách khứa, chỗ các vị thúc vương cũng phải đi lại, tuyết bên ngoài đã ngừng rơi từ lâu, thϊếp đi sắp xếp xa giá cho điện hạ được chứ?"

"Nàng đúng là hiền thê của ta." Dự vương đưa tay kéo nàng ta vào lòng, thân mật vuốt ve gương mặt mịn màng của nàng ta, trêu chọc: "Tương lai nàng lên làm hoàng hậu, ta bảo đảm sẽ không có bất cứ một phi tử nào nhận được ân sủng cao hơn nàng."

Nụ cười vẫn nở trên môi Dự vương phi đột nhiên biến mất, vẻ mặt trở nên đau buồn nhưng Dự vương không nhìn thấy. Nàng ta đưa tay ra ôm chặt lấy phu quân, lẩm bẩm nói: "Lời điện hạ nói hôm nay, sau này nhất định phải nhớ..."

"Đó là điều đương nhiên." Tâm tình Dự vương đang rất tốt, đâu có thời gian chú ý đến những tâm tư mẫn cảm của nữ nhân, sau khi buông Dự vương phi ra, hắn liền vội vã đi ra ngoài, chuẩn bị đi chúc Tết các nơi, đồng thời thể hiện mình vẫn còn hăng hái, khí thế không hề kém đi vì sự trỗi dậy của Tĩnh vương.

Trận tuyết bắt đầu rơi từ mùng Ba quả nhiên đã ngừng, chiếc xe ngựa bốn bánh có tua vàng được ban chỉ chế tạo quá quy cách chạy trên con đường rộng rãi giữa kinh thành, ánh mặt trời vàng rực chiếu lên bộ đồ kéo xe sang trọng trên con tuấn mã sáng ngời khiến người ta phải chú ý.

Đáng tiếc là có rất ít người hai bên đường chú ý đến nghi trượng vương giả này, ít đến mức làm Dự vương cũng cảm thấy có chút kì lạ.

Có điều hắn nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân lạ này.

Tuần phòng doanh xưa nay chỉ phụ trách canh giữ cổng thành, trong trường hợp khẩn cấp mới can dự vào việc bảo an địa phương giờ đây đang đi lại đầy đường. Bọn họ không chỉ lập trạm kiểm soát giới nghiêm tất cả mọi yếu đạo giao thông trong kinh thành mà còn mặc áo giáp, cầm binh khí chia ra tuần tra khắp nơi, bên ngoài quan phủ và các phủ đệ quan trọng thì càng tăng cường binh lực, trông không khác gì gặp đại địch.

Dự vương rất ngạc nhiên, vừa định sai người đi hỏi xem đã xảy ra chuyện gì thì một gã chấp sự phụ trách nắm các loại tin tức trong kinh thành dưới tay hắn đã đuổi tới, tỉ mỉ bẩm báo ngọn nguồn với hắn.

Thì ra một tên đại đạo có thủ đoạn trộm cắp cao siêu ở châu phủ bên ngoài thừa dịp ngày Tết lẻn vào kinh thành, đêm qua liên tiếp đột nhập vào phủ đệ của mấy quan lớn, ngay cả hỏa hoàng châu do Dạ Quốc công lễ đang gửi ở Bảo Quang các cũng bị đánh cắp. Sáng sớm nghe tin, Hoàng đế đột nhiên giận dữ, cho rằng tuần phòng doanh phụ trách giới nghiêm ban đêm không làm tròn chức trách, lập tức gọi Tĩnh vương tới mắng một trận. Tĩnh vương cũng thản nhiên nhận sai, hứa sẽ dốc sức điều tra, nhất định bắt được phạm nhân, tìm lại những bảo vật đã mất, cho nên mới có cục diện toàn thể quan binh tuần phòng doanh dốc hết sức kiểm tra, kiểm soát khắp thành như hiện nay. Nghe nói Hoàng đế Đại Lương rất hài lòng với tác phong làm việc mạnh mẽ, dứt khoát này của Tĩnh vương.

Xa giá của Dự vương mặc dù không bị kiểm tra nhưng đi đến đâu cũng nằm dưới sự giám sát của tuần phòng doanh khiến vị thân vương này rất không thoải mái. Nhưng dù sao hắn cũng là một người vô cùng xảo quyệt và nhạy bén, chỉ đi qua mấy phủ đệ tôn thất, hắn đã phát hiện tuần phòng doanh có mặt ở khắp thành thực ra lại bố trí lực lượng tập trung tại một khu vực.

Đó là khu vực nha môn Huyền Kính ti.

Sau khi phát hiện ra điều này, Dự vương cảm thấy như có thứ gì nóng bỏng trào lên trong dạ dày, có chút hưng phấn, cũng có chút nôn nóng, bất an.

Phán đoán của Hạ Giang không hề sai, quả nhiên là Tĩnh vương đang chuẩn bị hành động. Lấy cớ truy bắt đại đạo để xin lệnh của thánh thượng, sau đó trắng trợn điều động binh lực một cách hợp lý và đúng quy củ, thực sự là một chiêu thông minh, chỉ tiếc...

"Ngươi có là Tôn Hành Giả thì cũng không thoát được Ngũ Chỉ san của ta." Dự vương cắn răng thì thầm, vẻ mặt trở nên cực kì âm hiểm, tàn ác, không biết hắn nghiến răng nghiến lợi là để nguyền rủa Tĩnh vương hay là để động viên chính mình.

Đúng lúc này, ngã tư phía trước đột nhiên có tiếng vó ngựa rộn ràng vang lên khiến người ta phải chú ý.

Dự vương vén rèm cửa sổ xe bằng vải bông dày nhìn ra ngoài, chỉ thấy một con tuấn mã thuần sắc với yên cương hoa lệ đang chạy nhanh tới ngã tư dưới sự theo dõi của các quan binh rồi rẽ về phía nam.

Kỵ sĩ trên ngựa mặc một bộ đồ mới đẹp đẽ, áo thêu đai ngọc, huênh hoang lóa mắt, trên người toát ra quý khí phong lưu phóng khoáng, dáng vẻ dương dương tự đắc...

"Là tên tiểu tử này... Không ngờ trong cả kinh thành, hắn vẫn là kẻ tiêu dao sung sướиɠ nhất." Nhìn bóng lưng Ngôn Dự Tân đi xa, Dự vương với tâm tình phức tạp hạ rèm cửa sổ xe xuống, nhỏ giọng cảm thán.