Quyển 1 - Chương 18: Úp tay làm mưa
Từ sau khi chàng tuyên bố phải đi thăm Đình Sinh, Phi Lưu đã chấm dứt hoạt động vừa chơi vừa luyện công hôm nay, bắt đầu chăm chú tìm kiếm trong phòng.Cũng giống như tất cả mọi cậu bé khác, Phi Lưu cũng là một người không biết để đồ đạc ngăn nắp, cho dù là thứ đồ chơi yêu thích đến mấy, chỉ được một vài ngày lại không biết để ở nơi nào.
Theo kinh nghiệm trước kia, không tìm được đồ thì không cần phải tìm nữa, bởi vì chẳng bao lâu sau tự nó sẽ xuất hiện tại một góc nào đó một cách kỳ lạ.
Nhưng lần này không giống, cho dù trí lực của Phi Lưu có vấn đề thì hắn cũng biết không lâu trước đây mình mới chuyển nhà, con chim ưng đã biến mất đó hoàn toàn không có khả năng tự xuất hiện trong nhà mới, cho nên vẫn phải tự mình tìm kiếm mới được.
“Phi Lưu, ăn cơm thôi.”
“Không ăn!”
“Phi Lưu, mất rồi thì thôi, còn cơm vẫn phải ăn. Ngày mai cũng chưa chắc Đình Sinh đã hỏi ngươi về con chim ưng này, dù nó có hỏi thì ngươi cũng không cần nói thật với là ngươi làm mất đúng không? Quên Lận Thần ca ca dạy ngươi thế nào à? Trẻ con không biết nói dối không phải trẻ con ngoan…”
Phi Lưu thẹn quá hóa giận. “Còn không!”
“Còn không học được à?” Mai Trường Tô nhịn cười, dịu dàng an ủi: “Không sao, cứ học dần dần. Thông minh nhất, võ công khó như vậy còn học được, chẳng lẽ lại không học được nói dối? Yên tâm, nếu như Lận Thần ca ca cười nhạo ngươi thì Tô ca ca sẽ đánh hắn giúp ngươi.”
Nếu lúc này Tiêu Cảnh Duệ ở đây thì hắn nhất định sẽ phải kháng nghị phương thức giáo dục trẻ con này của tông chủ Giang Tả minh. Đáng tiếc là hắn không có đây, cho nên Phi Lưu không hề cảm thấy sự giáo dục mình đang được tiếp nhận có gì không đúng, chỉ là nhớ tới bộ mặt xấu xa của Lận Thần ca ca, hắn hơi buồn bực, nghiêm mặt lại.
“Mau tới ăn cơm đi.” Mai Trường Tô đi tới, kéo thiếu niên vào phòng. “Có gà quay mua riêng cho ngươi, nào, ăn hai cái đùi trước đã. Hay là thế này, ngày mai ngươi cũng mang một món quà đến tặng Đình Sinh, thế là huề nhau?”
Mắt Phi Lưu sáng lên, trong miệng vẫn ngậm đùi gà. “Cái gì?”
“Tặng cái gì hả? Để ta suy nghĩ xem…” Mai Trường Tô vuốt cằm. “Nên tặng nó thứ ngươi thích nhất…”
“Không được!”
“Vì sao không được?”
“Tô ca ca!”
“Thứ ngươi thích nhất là Tô ca ca à? Thế thì đương nhiên không tặng được…” Mai Trường Tô cười. “Vậy tặng nó chiếc áo kim ti được không?”
“Không được!”
“Vì sao vẫn không được?”
“Không thích.”
“Ngươi không thích chiếc áo kim ti đó à?” Mai Trường Tô mím môi, sắp không thể nhịn được cười. “Nhưng mà Phi Lưu, ngươi không thích chiếc áo đó là bởi vì võ công của ngươi cao, không cần mặc nó để hộ thể, cho nên vẫn để ở đáy hòm. Nhưng Đình Sinh thì khác, nó còn bé, võ công thấp, nếu bị người ta bắt nạt, mặc chiếc áo đó thì người ta đánh nó cũng không đau, nó nhất định sẽ thích món quà này.”
Phi Lưu chớp chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ. Nhưng trước giờ hắn vẫn luôn luôn tin tưởng, không bao giờ nghi ngờ Mai Trường Tô nên cũng gật đầu rất nhanh.
“Chiếc áo đó để trong cái hòm dưới gầm giường ngươi, buổi tối trước khi ngủ lấy nó ra, ngày mai không được quên mang theo.”
“Ờ!”
Giải quyết xong vấn đề quà tặng, Phi Lưu thoáng cái đã không còn phiền muộn. Thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn, thức ăn trên bàn một mình hắn đã ăn hết bảy, tám phần. Lúc hắn đặt bát xuống thì Mai Trường Tô ở bên cạnh đã đọc được mấy trang sách.
Chậu than trong phòng đỏ rực làm mặt Phi Lưu nóng bừng. Hắn cởϊ áσ ngoài ra, chỉ mặc một chiếc áσ ɭóŧ, đi tới nằm gối đầu lên đùi Mai Trường Tô, ngón tay nghịch những túm lông trên chiếc áo lông của chàng.
Đây là một cách nghỉ ngơi Phi Lưu rất thích. Có điều hắn chưa nghỉ được bao lâu đã ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt thăm dò về phía Mai Trường Tô.
“Đi đi.” Mai Trường Tô nói hai chữ mơ hồ, rồi nhắc thêm: “Không được làm người ta bị thương.”
Thân hình nhỏ nhắn mà rắn chắc của Phi Lưu thoáng qua rồi biến mất trong bóng đêm, trên nóc nhà lập tức có tiếng động lạ nhưng không lớn, hơn nữa thời gian cũng rất ngắn.
Không đến một khắc sau, thiếu niên đã trở lại trong phòng, toàn thân vẫn sạch sẽ, chỉ có mùi máu tanh nhàn nhạt.
Vì sự yên ổn trong tương lai, phải có một mở đầu nghiêm khắc.
Bất kể người tới là ai, đều phải dùng máu để nhớ kĩ, chỗ Tô Triết ở là nơi còn khó xông vào hơn cả phủ Ninh Quốc hầu, muốn đến thì phải chuẩn bị để mạng ở lại.
“Vài ngày nữa là các loại bẫy trong viện sẽ được lắp đặt xong, đám Lê đại thúc cũng sẽ chuyển đến đây ở.” Mai Trường Tô bóc một quả cam, ột múi vào miệng Phi Lưu. “Đến lúc đó sẽ không có ai dám tới, như vậy được không?”
Nghe nói sau này không có ai đến nữa, Phi Lưu nhai múi cam trong miệng, ánh mắt thoáng lộ vẻ thất vọng.
“Không có ai đến cũng rất tốt mà, Phi Lưu có thể yên tâm vẽ tranh. Không phải ngươi rất thích vẽ tranh sao?”
“Thích, cũng thích!”
“Nếu đã thích vẽ tranh, lại cũng thích náo nhiệt thì Tô ca ca sẽ nghĩ cách tìm cho ngươi cơ hội giao thủ với Mông đại thúc, ngươi có muốn không?”
“Muốn!” Phi Lưu lại sáng mắt lên, há miệng ra chờ múi cam tiếp theo.
“Được rồi, ăn cam xong, chuẩn bị về đi ngủ thôi.” Mai Trường Tô cười, đẩy Phi Lưu đứng dậy. “Đi thôi, tiện đường nói với thím Trương mang ít nước nóng vào đây cho ta.”
Phi Lưu nghe lời đứng lên, dang tay ôm Mai Trường Tô một lát rồi chạy đi gọi thím Trương đưa nước, chính mình cũng bưng một chậu đầy về phòng, rửa mặt rửa chân xong, vừa nhảy lên giường lại nhớ ra chuyện gì đó, cúi xuống kéo một chiếc hòm lớn dưới gầm giường ra lục một hồi, tìm thấy chiếc áo kim ti, đồng thời ngón tay còn chạm vào một vật cứng. Hắn tò mò lấy ra xem, không ngờ lại chính là con chim ưng bằng rễ cây mà Đình Sinh tặng.
Một tay cầm áo kim ti, một tay cầm con chim ưng, Phi Lưu nằm lên giường, trợn tròn mắt đầy vẻ hoang mang, có thể là không nghĩ ra tại sao con chim ưng này lại chui vào trong hòm, lật người hai lần trên giường.
Có điều hắn cũng chỉ lật người được hai lần, đến lần thứ ba thì đã ngủ ngon lành.
Sáng sớm hôm sau, Mai Trường Tô không ra ngoài ngay mà ngồi trong phòng đốt hương gảy đàn, đến lúc áng chừng Tĩnh vương đã tập luyện và xử lý quân vụ hằng ngày xong mới dặn dò gia nhân chuẩn bị kiệu rồi gọi Phi Lưu một tiếng: “Đi nào!”
Mặc dù bây giờ, tường sau Tô trạch và phủ Tĩnh vương chỉ cách nhau một tầm tên bắn, nhưng nếu đi từ cổng trước thì phải ra cổng rẽ trái, đi một đoạn dài lại rẽ trái, lại đi một đoạn dài nữa, lại rẽ trái, lại đi một đoạn nữa mới có thể nhìn thấy cánh cổng đơn giản mà không thiếu uy nghi của phủ Tĩnh vương.
Dừng kiệu trước cửa, chàng đưa bái thϊếp, chờ đợi một lát, một người có vẻ là quân úy đi ra dẫn chàng vào. Tĩnh vương không tự mình ra nghênh đón mà đứng chờ trước hổ ảnh đường.
Bởi vì bái thϊếp có ghi đến thăm Đình Sinh nên cậu bé đó cũng được gọi tới đứng bên cạnh.
Một thời gian không gặp, Đình Sinh đã mập và cao hơn nhiều, vẻ mặt không còn rụt rè và sợ sệt như lúc đầu. Nó mặc một chiêc áo bông sạch sẽ, dù không sang trọng nhưng nhìn qua đã biết rất mềm mại, ấm áp.
Mặt mày nó không giống Kỳ vương lắm, chỉ có khi mỉm cười thì một vài người mới thấy có cảm giác quen thuộc.
Bóng dáng Mai Trường Tô và Phi Lưu vừa xuất hiện, Đình Sinh cũng đã nở nụ cười, có điều nó luôn luôn trầm lặng, gần đây lại được dạy dỗ tương đối nghiêm khắc, bài bản nên không hoạt bát như trẻ con bình thường, chỉ đứng yên một chỗ. Sau khi Tĩnh vương và Mai Trường Tô khách sáo chào nhau, nó mới bước lên một bước, quỳ xuống. “Đình Sinh bái kiến tiên sinh và Phi Lưu ca ca.”
Tĩnh vương nhíu mày, hình như rất không muốn nhìn thấy Đình Sinh quỳ bái Tô Triết, nhưng nghĩ lại thì dù sao người ta cũng là ân nhân của Đình Sinh nên không nói gì nữa.
Phi Lưu là người nhỏ nhất trong Giang Tả minh nên rất vui khi thấy có người gọi mình là ca ca, lập tức lấy chiếc áo kim ti trong lòng ra nhét vào tay Đình Sinh. “Cho ngươi!”
Đình Sinh chỉ cảm thấy trong tay có thứ mềm mềm, giở ra xem thì thấy đó là một chiếc áo không tay bó sát người, không biết được dệt bằng chất liệu gì. Nhưng bởi vì là quà Phi Lưu tặng nên nó vẫn hết sức vui vẻ, vội vã cười cảm ơn.
Tuy Đình Sinh không nhận ra nhưng Tĩnh vương thì có, dù sao hắn cũng là người từng trải, chỉ liếc qua đã biết đó là một chiếc áo kim ti chí bảo trong giang hồ, lửa đốt không cháy, dao chém không đứt, kiếm đâm không thủng. Hắn lập tức cau mày nói với Mai Trường Tô: “Áo kim ti là bảo vật hiếm có, món quà này quá quý giá, Đình Sinh không thể nhận được.”
“Vì sao ngài lại nói với ta?” Mai Trường Tô nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái. “Đó là Phi Lưu tặng nó, điện hạ nói với Phi Lưu ấy.”
Tĩnh vương ngẩn ra, quay lại nhìn gương mặt lạnh lùng của Phi Lưu, nghĩ bụng cũng không thể giải thích rõ ràng với hắn nên đành im lặng, đưa tay mời Mai Trường Tô vào sảnh.
***
Lúc đi ra cửa, Mai Trường Tô ước chừng Tĩnh vương đã xử lý xong việc trong quân nên mới đến, nhưng lúc này vừa đi vào hổ ảnh đường lại nhìn thấy bên trong còn có tất cả các thủ hạ đắc lực nhất dưới tay Tĩnh vương, hơn một nửa trong đó là người quen, chỉ có mấy người chàng không biết, nhưng tất cả đều là hào kiệt trong quân, thân hình cao ráo, ánh mắt kiên nghị.
Thấy Tĩnh vương đi vào, mọi người lập tức đồng loạt ôm quyền thi lễ.
“Vị này là Tô tiên sinh Tô Triết.” Tĩnh vương giới thiệu đơn giản, suy nghĩ một lát lại miễn cưỡng bổ sung một câu: “Là bằng hữu của bản vương… Sau này mọi người giúp đỡ lẫn nhau…”
“Vâng!” Các tướng cùng đồng thanh.
Mai Trường Tô cười nhẹ, gật đầu đáp lễ.
Bằng hữu sao? Cũng chỉ có thể nói là bằng hữu, dù sao bây giờ cũng không thể tuyên bố rằng hắn là mưu sĩ của ta đúng không?
“Chiến Anh, chuyện còn lại ngươi chủ trì thương nghị đi.” Tĩnh vương hạ lệnh ột tướng quân đứng gần mình nhất rồi chậm rãi quay lại phía Mai Trường Tô. “Ở đây đang nghị sự, ta cùng Tô tiên sinh vào thư phòng nói chuyện cho tiện.”
Mai Trường Tô khẽ gật đầu, hai người sánh vai đi ra qua cửa sau, bước lên lối đi chính lát gạch xanh.
Không biết vì sao trên đường đi, cả hai người họ đều im lặng không nói gì, ai cũng không có ý định mở miệng làm bầu không khí đỡ ảm đạm hơn.
Thực ra không cần phải đi qua hổ ảnh đường mới vào được thư phòng, Mai Trường Tô biết còn có một đường khác.
Nhưng xem tình hình này, hiển nhiên là mọi người đang nghị sự được một nửa thì ngoài cửa có khách đưa bái thϊếp, các tướng lĩnh tò mò muốn xem gã Tô Triết dạo này danh tiếng nổi như cồn mồm ngang mũi dọc thế nào nên Tĩnh vương mới cố ý dẫn mình vào cho thủ hạ thấy mặt.
Có điều không biết sau khi nhìn thấy dáng vẻ ốm yếu của mình thì đám mãnh tướng đó sẽ có cảm tưởng gì, bởi vì trong quân chưa bao giờ coi trọng những kẻ yếu ớt không chịu được khổ cực. Nhớ năm đó Niếp thúc thúc vừa gia nhập Xích Diễm quân cũng bị mình và Cảnh Diễm xa lánh, đến tận lúc ông ta liên tiếp chỉ huy đánh thắng mấy trận chiến ác liệt thì tình hình mới đỡ hơn.
Điều binh trong màn trướng, phá địch ngoài ngàn dặm.
Nhân vật trí giả trong quân Xích Diễm này dụng binh luôn luôn chồng chất mưu kế, nhưng câu cuối cùng ông ta lưu lại trong cuộc đời này lại cực kỳ đơn giản.
“Tiểu Thù, ngươi phải sống sót…” Thân cây cháy đen đè trên tấm lưng gầy yếu, ông ta liều mạng dùng toàn lực đẩy mình vào hố tuyết, đồng thời nói một câu như vậy.
Trong đôi mắt trong trẻo đó chỉ có hy vọng, không có thù hận.
Bởi vì ông ta chỉ muốn Lâm Thù sống sót, còn sau khi sống sót có thể làm gì thì Niếp Chân cũng không cố cầu.
Nhưng người chết không cố cầu, người sống lại không thể quên.
“Tô tiên sinh không thoải mái à?” Giọng nói của Tĩnh vương vang lên bên cạnh. “Sao sắc mặt trắng như vậy?”
“Không có gì, chỉ cảm thấy hôm nay hình như lạnh hơn hôm qua một chút.”
“Đó là điều đương nhiên, hôm nay là đông chí mà.” Giống như nhớ ra điều gì đó, Tĩnh vương vẫy tay gọi một binh sĩ canh gác phía xa tới dặn dò: “Đi mang một chậu than vào thư phòng.”
Binh sĩ nhận lệnh bước đi, Mai Trường Tô mỉm cười, nói: “Đa tạ!”
“Trong thư phòng của ta không có lò sưởi, quên mất tiên sinh sợ lạnh cho nên sơ sẩy.” Giọng Tĩnh vương rất bình thản. “Nghe nói gần đây tiên sinh mới chuyển chỗ ở, không tới nhà chúc mừng, mong thứ lỗi.”
“Là quận chúa Nghê Hoàng nói với điện hạ à?”
“Không, là Cảnh Ninh.”
“A.” Mai Trường Tô gật gật đầu như hiểu ra. “Khó trách vừa rồi ta nhìn thấy hắn trong hổ ảnh đường.”
Tĩnh vương đột nhiên quay lại nhìn chàng. “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói là Quan Chấn, bây giờ hắn đến dưới trướng điện hạ rồi à?”
Tĩnh vương hai mắt lấp lánh nhìn Mai Trường Tô một hồi rồi mới thở ra một hơi. “Ngay cả chuyện này mà ngươi cũng biết…”
“Công chúa Cảnh Ninh tiến cử Quan Chấn đến dưới trướng điện hạ, đúng là cực kỳ thông minh. Bởi vì cả Thái tử và Dự vương đều chưa chắc chắn nên công chúa không dám mạo hiểm đưa hắn đến đó. Huống hồ Quan Chấn không phải người khéo đưa đẩy, dù đến phe nào cũng sẽ không được tin dùng. Chỉ có quân công ở chỗ điện hạ là có thể dùng sức mạnh mà kiếm được. Nhưng… cho dù điện hạ chiếu cố hắn đến mấy thì khoảng cách giữa Quan Chấn và công chúa vẫn là quá xa, Cảnh Ninh đã mười bảy tuổi, không kéo dài được bao nhiêu năm nữa…”
“Hai ngày sau ta sẽ phái Quan Chấn đến Sơn Bắc tiêu diệt giặc cướp, bắt đầu tích lũy quân công từng chút một.” Ánh mắt Tĩnh vương nhìn thẳng về phía trước. “Quan Chấn cũng là một kẻ si tình ngoan cố, không đến giây phút cuối cùng quyết không từ bỏ. Cảnh Ninh gặp hắn, không biết là may mắn hay là bất hạnh.”
Lời này của Tĩnh vương chỉ là cảm khái, không phải là hỏi, cho nên Mai Trường Tô không trả lời.
Rẽ qua một chỗ, thư phòng đã xuất hiện trước mặt, chậu than đã được đưa tới, chỉ có điều mới chuyển vào một lát nên hơi lạnh trong phòng còn chưa hoàn toàn bị xua tan, cho nên Mai Trường Tô đến ngồi xuống chiếc ghế gần chậu than nhất. Ngẩng đầu vô tình liếc thấy ánh mắt Tĩnh vương nhìn thoáng qua chiếc ghế cũ bên cạnh cửa sổ phía nam, trong lòng chàng đột nhiên chua xót.
Đó chính là vị trí chàng vẫn ngồi trước kia, chỉ có điều bây giờ cảnh còn người mất, ngay cả mình muốn đến ngồi đó thì chỉ sợ Cảnh Diễm cũng không chịu.
An tọa, phụng trà, sau khi tất cả cấp bậc lễ nghĩa kết thúc, đối thoại lập tức chuyển tới đề tài chính.
“Dự vương bóng gió để ta nghĩ cách chuyển lời cho điện hạ. Vụ án chiếm đất điện hạ cứ việc mạnh tay xử lý, không cần để ý đến hắn.”
Tĩnh vương lạnh lùng nói: “Ta vốn cũng không định để ý đến hắn.”
“Hôm qua điện hạ mới tiếp thánh chỉ đúng không?” Mai Trường Tô không chê hắn ngang bướng, giọng nói vẫn bình thản. “Sau một đêm, điện hạ có suy nghĩ gì?”
“Bằng chứng Huyền Kính ti chuyển đến đã đầy đủ, vụ án này cũng không khó xét xử.” Tĩnh vương nghiêm nghị nói. “Khánh quốc công không chỉ là dung túng, ông ta là thủ phạm chính.”
“Nhưng ông ta là quân hầu nhất phẩm, có quyền được ân xá.”
“Vụ án có ba mạng người trở lên, không được ân xá.”
“Ông ta ở kinh đô, không đích thân nhúng tay vào án mạng”
“Việc tàn sát thôn Chu gia có mật hàm của ông ta làm chứng.”
“Mật hàm không phải ông ta tự tay viết, vẫn là việc làm của sư gia trong phủ.”
“Tối qua vị sư gia này đã bị ta mời tới, hôm nay đã cung khai, cũng không phải kẻ cứng đầu cứng cổ gì.”
“Mời một cách lịch sự à?” Mai Trường Tô lộ vẻ tán thưởng. “Điện hạ có thể nhanh chóng nhìn thấy trong loạt bằng chứng của Huyền Kính sứ còn thiếu vị sư gia này, hạ thủ nhanh như bão táp, giành được tiên cơ, Tô mỗ bội phục.”
Tĩnh vương lại không hề có vẻ tự đắc. “Đó là bởi vì Khánh quốc công cho rằng bức mật hàm này đã bị hủy, không biết nó đã rơi vào tay Hạ Đông, nếu không đã sớm diệt khẩu rồi.”
“Nhưng điện hạ có từng nghĩ, nếu vụ án Khánh quốc công được xử nghiêm khắc thì có lẽ các vụ nợ máu ở nơi khác cũng sẽ được tố cáo theo. Trước kia nha môn các châu không nhận đơn kiện nhưng bây giờ thì không dám, điện hạ có tự tin xử lý được những phiền phức tiếp theo này không?”
“Binh đến tướng cản, nước đến đất ngăn, có chuyện gì không làm được?”
Hôm nay đến nhà, vốn Mai Trường Tô còn có ý định khuyến khích Tĩnh vương không được ngại khó, nhưng bây giờ xem ra thói xấu coi thường gian nguy của Tĩnh vương vẫn còn nguyên, chàng hoàn toàn không cần phải khuyến khích.
“Điện hạ tự tin như thế, mặc dù đáng khen nhưng lúc xử lý các vấn đề cụ thể vẫn nên có sự khác biệt tế nhị.” Mai Trường Tô nghiêm mặt khuyên nhủ. “Đám hào môn đại tộc dù luôn mỗi người một phách, nhưng đó là khi không gặp phải tình thế cần liên hợp. Khi xử lý các vụ án bất đồng, điện hạ nên có một số phân biệt nhỏ, có vụ che chở, có vụ xử nhẹ một chút, lại có vụ phải xử nặng một chút… Cứ như vậy, lợi ích giữa các hào môn không đều nhau, lại không nắm được quy luật, việc kết bè kết phái sẽ không thực hiện được. Vừa chặn đứng trào lưu thôn tính đất đai, lại không làm cho các thế gia liên thủ chống cự ở quy mô lớn, ổn định canh nông, giảm bớt lưu dân, làm cho tất cả phát triển theo mong muốn của Bệ hạ một cách tốt nhất, như vậy Bệ hạ sẽ phải nhìn nhận ngài.”
Nghe những lời này của chàng, Tiêu Cảnh Diễm cực kỳ chấn động. Hắn trầm ngâm một lúc lâu rồi mới thấp giọng nói một câu: “Tiên sinh nói rất phải, ta chỉ biết đối xử công bằng, nói không chừng lại không đạt được hiệu quả.”
Mai Trường Tô cười, nhân tiện lại nói: “Dự vương đã có ý giúp ngài một tay, ngài cũng đừng quá lạnh lùng, thỉnh thoảng có những vụ người của hắn phạm tội, điện hạ nên xét xử nhẹ một, hai vụ để tỏ ý báo đáp.”
Tĩnh vương nhướng mày thắc mắc: “Hắn vốn nên toàn lực bảo vệ Khánh quốc công mới đúng, tại sao lại cầm miếng thịt trên tay đến lấy lòng tảng đá cứng này?”
“Bởi vì hắn biết lần này hắn căn bản không thể đi ngược lại ý Bệ hạ.” Mai Trường Tô đưa tay hơ trên chậu than, ánh sáng lấp lánh trong mắt. “Không còn Khánh quốc công, lại biết Tạ Ngọc đã theo phe địch, hỏi sao hắn lại phải hoảng hốt. Đối với hắn hiện nay, điện hạ trở nên cực kỳ quan trọng.”
“Để làm cho ta trở nên quan trọng, tiên sinh đã mạnh tay lật đổ Khánh quốc công, lại vạch trần thái độ của Tạ Ngọc.” Tĩnh vương “hừ” một tiếng lãnh đạm. “Đúng là phải đa tạ tiên sinh rồi.”
“Sao vậy? Điện hạ không muốn ghi công cho ta à?”
“Ta chỉ… không muốn làm mọi người cảm thấy ta và Dự vương là một phe… Thái tử và Dự vương, ta không muốn đứng cạnh ai cả…”
“Mặc dù điện hạ hơi khó chịu, nhưng ta bảo đảm sẽ không để điện hạ phải làm chuyện gì quá đáng. Hơn nữa điện hạ bị chèn ép nhiều năm, mọi người chắc cũng hiểu được…”
“Ta không để ý người đời nghĩ thế nào.” Tĩnh vương khẽ cắn răng, ánh mắt hơi lay động. “Nhưng những người đã chết đều có anh linh, ta không muốn để họ nhìn thấy cảnh tượng như vậy…”
Cảm giác nóng bỏng trào lên trong l*иg ngực Mai Trường Tô chàng cố gắng khống chế hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Anh linh sẽ không chỉ nhìn bề ngoàihọ biết tấm lòng điện hạ. Huống hồ những chuyện này đều chỉ là hành động tạm thích ứng.”
“Thực ra ta cũng biết rõ. Đây là lựa chọn của chính ta, không thể nói là khó chịu hay không được.” Tĩnh vương hít sâu một hơi. “Ta sẽ làm theo những lời khuyên của ngươi, yên tâm đi.”
Mai Trường Tô cười yên lòng, bỏ qua chủ đề này. “Ý chỉ của Bệ hạ là điện hạ tự mình lựa chọn quan chức ba ti bồi thẩm đúng không?”
Tĩnh vương gật đầu.
“Điện hạ đã chọn được người chưa?”
“Mong tiên sinh chỉ giáo.” Tĩnh vương trả lời rất dứt khoát.
Mai Trường Tô lấy một tờ giấy gấp đôi từ trong áo ra, đưa cho Tĩnh vương.
Tiêu Cảnh Diễm mở ra, đọc kĩ một lượt rồi rơi vào trầm tư.
“Điện hạ cảm thấy những người này thế nào?” Mai Trường Tô chờ hắn suy nghĩ hồi lâu rồi mới chậm rãi hỏi.
“Rất tốt.” Tĩnh vương nói ngắn gọn.
“Những người này điện hạ đều nên kết giao.” Mai Trường Tô cười một tiếng. “Có điều trong tương lai, bọn họ cũng không phải là vây cánh của điện hạ.”
Nghe chàng nói như vậy, vẻ mặt Tĩnh vương không hề ngạc nhiên mà chỉ gật đầu đồng ý, hiển nhiên sớm đã lĩnh hội được thâm ý của Mai Trường Tô.
“Mưu sĩ, điện hạ có ta đủ rồi. Về võ quan càng không cần phải lo lắng. Trong cung có công chúa Cảnh Ninh, nàng không được người khác chú ý lắm, chính vì vậy lại là một sự trợ giúp đắc lực. Còn trong triều… ta cho rằng điện hạ không cần bè cánh, bởi vì càng sớm có bè cánh thì Thái tử và Dự vương sẽ càng sớm kiêng kỵ. Điện hạ chỉ cần những triều thần giỏi giang và trung lập thôi.” Mai Trường Tô nói nhỏ nhưng lại rõ ràng từng chữ. “Càng nhiều bề tôi trung lập thì mưu kế lại càng ít, điện hạ cũng có nhiều không gian để giữ được bản tính của mình. Huống chi qua lại với những người này cũng không làm điện hạ cảm thấy không thoải mái.”
“Nhưng những người này… đều rất khó điều khiển.”
“Ở chỗ Thái tử và Dự vương thì đúng là như thế, ta hy vọng điện hạ có thể thay đổi tình hình này. Những người này không thiếu tài cán, cũng không thiếu trí mưu, bọn họ chỉ thiếu cơ hội. Với phẩm tính của bọn họ, tương lai dù không muốn kết bè phái nhưng vẫn sẽ nhớ ơn tri ngộ. Điện hạ chỉ cần tương giao chân thành với họ là được, nếu muốn tính toán gì bọn họ thì điện hạ cứ để ta làm.”
“Tiên sinh…” Tĩnh vương ngơ ngác nhìn chàng một hồi lâu. “Tiên sinh có cần phải làm đến mức này không?”
Mai Trường Tô cười nhạt. “Đây vốn là bổn phận của mưu sĩ. Nếu để điện hạ tự đi làm chuyện thị phi thì ta cũng không yên tâm.”
“Ta hiểu rồi…” Tĩnh vương hình như nhớ ra chuyện gì đó, nhỏ giọng nói. “Hôm đó tiên sinh gửi thư dặn ta đến lầu Tích Vân ngồi nửa ngày chính là vì chuyện này…”
“Không sai.” Mai Trường Tô cười. “Điện hạ đã gặp hắn rồi?”
“Ờ. Khi đó ta ngồi quá buồn tẻ, hắn lại rất nổi bật.” Tĩnh vương khẽ vươn vai trên ghế. “Người ta đến lầu Tích Vân đều để ăn cơm, chỉ có hắn lại gọi người phụ trách nhập hàng lên, không ngừng hỏi han giá cả củi gạo dầu muối thịt trứng rau dưa. Ta muốn không chú ý đến hắn cũng không được.”
“Bộ Hộ quản lý quốc khố tiền công, vốn liên quan đến quốc kế dân sinh, đáng tiếc bây giờ bộ Hộ đã bị Lâu Chi Kính phá thành một mớ hỗn độn rồi. Người thật tình thật ý đi khảo sát vật giá, làm việc nghiêm túc chỉ còn có một mình hắn. Nếu hắn không phải con trai quận chúa Thanh Hà, xuất thân cao quý thì e là cũng sớm đã bị gạt ra ngoài rồi.” Mai Trường Tô cảm khái. “Hôm đó sau khi quen biết, điện hạ và hắn trò chuyện có thoải mái không?”
“Rất hợp nhau.” Tĩnh vương nhìn chàng chằm chằm. “Lâu Chi Kính liên lụy vào vụ án mạng này, e là không giữ được chức thượng thư mấy ngày nữa. Có phải tiên sinh có tính toán gì không?”
“Điện hạ thấy thế nào?”
“Thẩm Truy bây giờ là thị lang tam phẩm, thăng một cấp lên làm thượng thư cũng không phải là không thể, nhưng hắn không phải người của Thái tử, cũng không phải người của Dự vương, tiên sinh muốn đẩy hắn lên trên có làm được không?”
“Chính bởi vì hắn không dựa vào cả hai bên nên cơ hội này mới có thể rơi xuống người hắn.” Mai Trường Tô cười rất tự tin. “Đương nhiên bây giờ còn có nhiều chuyện cần làm, nhưng cũng có vài phần nắm chắc. Dự vương đợi bao nhiêu năm mới có cơ hội này, nhất định sẽ điên cuồng ngăn cản Thái tử lần nữa đẩy một người của mình lên. Mà Thái tử bên này cũng vậy, Lâu Chi Kính bị lật đổ là một thiệt hại rất lớn, nếu để Dự vương nhân cơ hội đưa người của mình lên thì chẳng phải là thiệt hại gấp đôi hay sao? Hai người không ai nhường ai, chúng ta tự nhiên ngư ông đắc lợi.”
“Đúng vậy, tình thế này, còn có tiên sinh thêm dầu vào lửa, Thẩm Truy thật may mắn.” Tĩnh vương ngẩng đầu cười một tiếng. “Có điều tiên sinh cũng thật là thủ đoạn cao siêu, quả không hổ danh kỳ lân tài tử.”
Mai Trường Tô cúi đầu không đáp, gương mặt thoáng lộ vẻ cay đắng.
Tài tử sao? Làm gì có ai giỏi hơn người khác quá nhiều? Chẳng qua là mấy năm nay vẫn hết lòng hết sức lo nghĩ chuyện này nên mới có thể chu toàn như vậy.
“Có điều Thẩm Truy cũng thực sự là quan thanh liêm, đẩy hắn thăng chức rất hợp ý ta.” Tĩnh vương quay sang nhìn chàng, chắp tay hành lễ. “Những suy nghĩ của tiên sinh cũng làm ta cảm kích.”
Mai Trường Tô cúi người đáp lễ, lại nói: “Thẩm Truy chỉ là bước đầu tiên, một thời gian nữa bộ Lại và bộ Hình đều sẽ khuyết chức, tất cả những người ta coi trọng đều ở trong danh sách vừa đưa cho điện hạ. Còn mong điện hạ mượn cơ hội cùng xử án để vừa giao lưu vừa quan sát, cũng phải cho bọn họ cơ hội lập công, để Hoàng thượng có ấn tượng tốt với bọn họ. Những người này đều là người thông minh, điện hạ có ý đề bạt hay không, không cần nói trong lòng bọn họ cũng biết rõ.”
“Cơ hội của Thẩm Truy đã là khó được rồi, làm sao bộ Lại và bộ Hình cũng sẽ khuyết chức?” Tĩnh vương vừa hỏi một câu, đột nhiên nhớ tới nguồn gốc thượng thư bộ Hộ Lâu Chi Kính ngã ngựa cũng là do vị Tô Triết tiên sinh này tiện tay mua một khu viện, trong lòng lập tức hiểu ra.
“Trong thời gian ngắn còn chưa có chuyện gì, điện hạ cứ bình tĩnh làm xong vụ án chiếm đất này đã”. Mai Trường Tô chợt lộ vẻ âm tàn. “Chờ đến lúc ăn Tết xong, ta lại mời Hà Kính Trung, Tề Mẫn theo chân chủ tử của chúng cùng vào cuộc chơi…”
Một câu vô cùng đơn giản nhưng chỉ vì là Mai Trường Tô nói ra, liền như có bão táp. Lời của Mai Trường Tô không cho phép người khác nghi ngờ.
Tĩnh vương chăm chú nhìn thư sinh giản dị, thanh tao trước mặt, nhớ lại những cơn sóng gió nổi lên từ sau khi chàng vào kinh, trong lòng không khỏi cảm khái.
Có điều không biết vị Mai lang Giang Tả tài học trùm thiên hạ này tại sao lại kiên định lựa chọn chính mình? hật sự chỉ là nâng đỡ một hoàng tử không được sủng ái để có thể được dựa dẫm và đạt được địa vị cao hơn như lời chàng nói hay sao?
“Hôm nay việc quân của điện hạ quan trọng lắm sao?” Dường như Mai Trường Tô không biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ rụt tay vào tay áo, bâng quơ hỏi: “Lúc ta tới đã không còn sớm nhưng vẫn thấy mọi người chưa nghị sự xong.”
“Những chuyện thường lệ thì xử lý rất nhanh, hôm nay kéo dài là bởi vì có một chuyện khó khăn, Cao đại nhân phủ doãn phủ Kinh Triệu xin ta giúp đỡ.”
“Lại có chuyện khó khăn à? Vị Cao đại nhân này năm nay đúng là gặp hạn.” Mai Trường Tô không khỏi cười, nói. “Có điều lần này không phải ta tìm phiền phức cho hắn. Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Không phải chuyện gì cần suy nghĩ, chỉ cần sức mạnh thôi.” Tĩnh vương nói. “Vùng núi ngoại ô phía đông dạo này xuất hiện một con quái thú quấy nhiễu người dân, dân chúng báo lên phủ Kinh Triệu. Các bộ khoái trong phủ võ công có hạn, không bắt nổi nó, cho nên đến chỗ ta xin mượn ít quân. Vốn cũng không phải việc khó gì, có điều bọn ta muốn thương nghị một chút, tìm cách mai phục, bắt sống con quái thú này xem rốt cuộc nó là con gì.”
“Cho dù là vùng ngoại ô thì cũng vẫn thuộc vương thành đế đô, làm sao lại xuất hiện quái thú? Quả đúng là chuyện lạ, sau khi bắt được, điện hạ đừng quên cho ta được mở rộng tầm mắt.”
Tĩnh vương nhíu mày. “Không ngờ Tô tiên sinh cũng là người hiếu kỳ…”
“Chẳng lẽ trong mắt điện hạ, trong đầu Tô mỗ chỉ toàn những ý nghĩ đen tối hay sao?” Mai Trường Tô tự giễu một câu, bởi vì cảm thấy hơi tê chân nên đứng dậy đi vài bước. Tới bên cạnh cửa sổ phía tây, chàng tiện tay định sờ cây cung sắt màu son treo trên tường bên cạnh cửa sổ.
“Đừng động vào!” Tĩnh vương lập tức kêu lên một tiếng. Mai Trường Tô giật mình dừng tay, suy nghĩ một chút, chậm rãi hạ cánh tay xuống, nói nhỏ một câu mà không quay đầu lại: “Xin điện hạ thứ lỗi!”
Tĩnh vương cũng thấy mình hơi thất lễ, ngượng ngùng giải thích: “Đó là di vật của bằng hữu ta, khi còn sống, hắn… không thích người lạ chạm vào đồ của hắn…”
Mai Trường Tô gật đầu không nói gì, vẻ mặt hờ hững. Đứng xuất thần hồi lâu bên cửa sổ, đột nhiên chàng tỏ ý phải cáo từ.
Tĩnh vương tưởng chàng tức giận vì mình không cho chàng chạm vào cây cung, trong lòng cũng hơi áy náy.
Nhưng mở miệng xin tạ lỗi là điều không thể, huống hồ cây cung của Lâm Thù quả thật không thể để người khác tùy tiện sờ vào, vì vậy Tĩnh vương đành đứng dậy đưa tiễn, coi như không biết.
Hai người sánh vai đi ra khỏi thư phòng, bầu không khí hơi tế nhị. Mai Trường Tô dường như không muốn mở miệng nói chuyện, Tĩnh vương lại không giỏi pha trò, hai người cứ thế im lặng đi tới bên cạnh sân luyện võ rồi mới cùng dừng bước.
Kỳ thực đường chính đi ra cổng là ở mé bên kia, nhưng hai người cùng lựa chọn con đường bên này là bởi vì bọn họ đều đoán được Phi Lưu nhất định đang ở dây.
Tĩnh vương là người theo binh nghiệp, vương phủ của hắn không giống phủ của các hoàng tử khác, nội viện cách cổng rất xa, nhà cửa cũng rất nhỏ gọn. Ngược lại sân trước lại rất lớn, ngoài mấy sân luyện võ của bộ binh còn có cả mã trường để luyện tập cưỡi ngựa.
Lúc này ở sân luyện võ trung tâm hoàn toàn có thể mô tả bằng hai từ “náo nhiệt”.
Phi Lưu dù chỉ là một hộ vệ nhưng tiếng tăm của hắn ở thành Kim Lăng lại không hề thua kém Mai Trường Tô, mà đối với một số võ tướng thì gã thư sinh gầy yếu kia không thể khiến bọn họ chú ý quá nhiều, chỉ có tên hộ vệ Phi Lưu với võ công kỳ dị liên tiếp đối chiến với cao thủ mới khiến bọn họ tò mò.
Cho nên Đình Sinh vốn chịu trách nhiệm tiếp đãi Phi Lưu sớm đã bị chen ra ngoài, mọi người đứng thành một vòng lần lượt khiêu chiến Phi Lưu, tất cả đều là chiến tướng dưới tay Tĩnh vương.
Qua đôi mắt không hề có biểu cảm nhưng vẫn long lanh của Phi Lưu có thể thấy hôm nay hắn chơi rất vui vẻ.
Bởi vì lúc ở Giang Tả minh, mọi người đều khá bận rộn, rất ít khi có nhiều người cùng luyện võ với hắn như vậy, càng không phải nói võ công của những người bồi luyện này đều không tồi, hơn nữa tất cả đều đứng đắn, không ai có ý trêu đùa hắn.
Nhìn thấy Tĩnh vương đi tới, những người tinh mắt đã tránh ra tạo một lối đi, tới tấp khom mình hành lễ.
Thấy Mai Trường Tô không có biểu hiện gì, Tĩnh vương liền phất tay, nói: “Các ngươi tiếp tục!”
Lúc này đến phiên hai huynh đệ song sinh dùng trường thương giao thủ với Phi Lưu, tuổi chỉ khoảng hai lăm, hai sáu, xem phục sức đại khái là hiệu úy, đều cao ráo khỏe mạnh, trường thương múa vù vù, phối hợp cũng rất ăn ý, nếu ra sa trường thúc ngựa gϊếŧ địch thì đương nhiên là hảo thủ, đáng tiếc đối mặt với cao thủ võ học thì khả năng cận chiến này lại không đủ. Phi Lưu cũng không phải một ngươi biết hạ thủ lưu tình, vừa đi lên đã ném cả hai huynh đệ người ta bay ra ngoài, đồng thời trên mặt còn căng ra một chút, đại để là cảm thấy đối thủ vòng này quá yếu, không vui.
“Tầm này cũng đừng vào trận nữa, để điện hạ xem chút đặc sắc đi!” Cùng với tiếng quát vang vọng này, một bóng dáng to lớn nhưng lại không nặng nề xuất hiện trước mặt Phi Lưu, tay cầm một thanh đao cong cán dài, mày rậm mắt to, thần uy lẫm liệt, còn chưa ra tay đã có khí thế dọa người.
“Thích tướng quân! Thích tướng quân!” Những người xung quanh lập tức trở nên cuồng nhiệt.
Tham tướng tứ phẩm Thích Mãnh là ái tướng tâm phúc đi theo Tĩnh vương nhiều năm, trong quân cũng rất được ủng hộ. Hắn vừa ra mặt, bầu không khí đã cực kỳ cuồng nhiệt, đến mức ngay cả Phi Lưu cũng cảm thấy người này không phải hạng bình thường, cho nên gương mặt hơi lộ vẻ vui mừng.
Trong tiếng cổ vũ của mọi người, Tĩnh vương đứng bắt tay sau lưng, vẻ mặt hết sức lãnh đạm.
Bởi vì hắn biết Thích Mãnh căn bản không thể là đối thủ của Phi Lưu.
Quả nhiên, lúc đầu do rất hứng thú với thanh đao có hình thù kỳ lạ này nên Phi Lưu thả mấy chiêu, sau khi đã thấy rõ, chưởng phong đột nhiên trở nên mạnh mẽ. Tuy Thích Mãnh có nội công thâm hậu, lại thêm trời sinh thần lực nhưng cũng không ngăn chặn được, phải lùi liền mấy bước. Hắn đưa tay kéo sống dao về sau rồi buông ra, đột nhiên một mũi đao giấu trong thanh đao kia bay ra nhanh như sao băng, xuất kỳ bất ý lao thẳng tới mặt Phi Lưu.
Chiêu này là đòn sát thủ của Thích Mãnh, cũng từng nhiều lần đánh bại cường địch, giúp hắn lập được rất nhiều chiến công.
Có điều đối với Phi Lưu thì đòn tấn công ở trình độ này hoàn toàn không đủ để làm hắn cảm thấy bất ngờ, chỉ tiện tay gạt đi, mũi phi đao đó đã bay ra cắm lên một thân cây.
Thích Mãnh cau mày hét lớn một tiếng: “Ra!” Sống dao rung lên, lại là một vệt ánh sáng bay ra.
Sắc mặt Mai Trường Tô không đổi, nhưng hai đồng tử đen thẫm đã lập tức co lại. Bởi vì lần này mũi phi đao bay thẳng về phía cổ họng chàng.
Nếu là Lâm Thù trước kia, một mũi phi đao như vậy hiển nhiên không là gì, nhưng giờ đây công lực toàn thân chàng đã phế, chỉ sợ ngay cả một người khỏe mạnh bình thường cũng đánh không lại, muốn né tránh mũi đao sáng như tuyết này là điều không thể.
Đã không tránh được thì cần gì phải tránh, cho nên Mai Trường Tô vẫn đứng yên một chỗ, không hề cử động.
Lúc này bóng dáng Phi Lưu cũng đã hóa thành một thanh đao lao theo, nhưng dù sao cũng chậm mất một bước.
Cuối cùng cán thanh phi đao bị Tĩnh vương bắt được, mũi đao cách cổ họng Mai Trường Tô chỉ khoảng bốn ngón tay, nhưng phương hướng lại hơi lệch một chút. Cho dù Tĩnh vương không ra tay thì chắc chắn mũi đao cũng chỉ bay sát qua cổ chàng.
Mai Trường Tô nhẹ nhàng làm một thủ thế với Phi Lưu, không ai hiểu là ý gì, chỉ nhìn thấy Phi Lưu chấm dứt mọi hành động, yên tĩnh đứng lại.
Thích Mãnh gãi đầu, cười ha ha, nói: “Lỡ tay lỡ tay, thư sinh các ngươi không quen thấy đao kiếm, có sợ lắm không?”
Mai Trường Tô mặt như sương lạnh, ánh mắt như mũi kim ghim trên mặt Thích Mãnh.
Màn này trong quân không hiếm thấy, đối đãi người mới nhập ngũ, đối đãi người ở quân doanh khác chuyển đến, đối đãi tất cả những người không có thiện cảm, lính cũ thường dùng bài đánh phủ đầu như vậy. Nếu như đối phương có biểu hiện tốt thì có thể bước đầu nhận được sự tán thành.
Trước kia Lâm Thù cũng trải qua chuyện như vậy.
Năm đó, khi phụ thân chàng đưa một văn sĩ gầy yếu giữ chức vụ nhàn hạ ở bộ Binh vào quân Xích Diễm để đảm nhiệm vị trí quan trọng, vị thiếu tướng quân trẻ tuổi, bồng bột đã từng cố ý đánh gãy kiếm mình, làm ột đoạn mũi kiếm gãy bay về phía bóng dáng gầy yếu đó để thử nghiệm sự can đảm của ông ta.
Lần đó phụ thân chàng dùng quân côn phạt chàng rất nặng, gần như chàng phải nằm bệt ba ngày không rời khỏi giường được.
Mai Trường Tô tin rằng Tĩnh vương nhất định nhớ chuyện này, nhớ lời khi đó phụ thân chàng răn dạy.
Khi thi hành lệnh phạt, thân là đương sự, Niếp Chân không hề nói một lời giúp chàng, bởi vì ông ta biết, nguyên nhân Lâm Thù bị đánh không phải vì kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình mà vì khi chàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ Niếp Chân thì Kỳ vương điện hạ đang đứng bên cạnh ông ta.
Giống như lúc thanh phi đao này bay tới đây, Tĩnh vương đang đứng bên cạnh chàng.
Mặc dù Thích Mãnh không có ác ý, mặc dù mục tiêu của hắn chắc chắn không phải Tĩnh vương, nhưng dù sao hắn cũng vẫn chĩa lưỡi đao mũi kiếm về phía chủ quân của mình.
Nếu Tĩnh vương vẫn bằng lòng với hiện trạng, nếu tương lai hắn đi đến tận cùng cũng chỉ là một đại tướng quân, thì màn này có thể cười trừ cho qua, nhưng bây giờ tình hình đã không phải như vậy.
Khi hùng tâm tráng chí của hắn đã hướng đến bảo tọa chí tôn của Đại Lương, hắn phải có ý thức bồi dưỡng khí chất thuộc về quân chủ của mình, đó là một loại khí chất tuyệt đối không cho phép bị xem nhẹ, bị mạo phạm bằng bất cứ phương thức nào.
Nhìn gương mặt âm trầm như sắt của Tĩnh vương, Thích Mãnh còn đang cười hì hì dần cảm thấy không đúng, dần trở nên hoảng hốt, không tự chủ được đưa ánh mắt nhìn sang bên trái.
Các tướng quân cấp bậc tương đối cao dưới trướng Tĩnh vương đều đứng ở chỗ đó, vẻ mặt mọi người đều hơi căng thẳng, một người trong đó lén ra dấu bảo Thích Mãnh quỳ xuống.
“Là mạt tướng lỗ mãng, mạt tướng nhận lỗi với tiên sinh, mong tiên sinh nể tình mạt tướng lỗ mãng mà không lấy làm phiền lòng.” Thích Mãnh suy nghĩ một lát, cho rằng Tĩnh vương tức giận là bởi vì ngưỡng mộ Tô Triết, giận mình vô lễ với chàng, cho nên lập tức biết nghe lời phải, cúi người thi lễ với Mai Trường Tô.
“Không cần tạ lỗi với ta.” Mai Trường Tô cười lạnh lùng, lời nói ra không khác gì một lưỡi dao có độc: “Dù sao thì người mất mặt cũng là Tĩnh vương điện hạ chứ không phải ta.”
Chàng không để ý đến sự rối loạn sau khi mình nói câu này, ánh mắt vẫn lạnh như băng, di chuyển từ trên mặt Thích Mãnh đến mặt Tĩnh vương. “Tô mỗ vốn đã ngưỡng mộ phong thái trị quân của Tĩnh vương, không ngờ hôm nay được thấy lại thật sự thất vọng. Một đám ô hợp trong mắt không có kỷ cương quân thượng, không trách được khó lọt vào mắt xanh Bệ hạ. Ném phi đao về phía Tĩnh vương điện hạ, đúng là một thói quen tốt, có thể tưởng tượng uy nghi của điện hạ đối với cấp dưới còn thua kém một bang chủ giang hồ như ta. Hôm nay Tô mỗ thật sự được mở rộng tầm mắt. Cáo từ!”
Chàng mới nói được một nửa, Thích Mãnh đã ướt đẫm mồ hôi, vội vã quỳ xuống.
Tĩnh vương lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời, mặt trầm như nước. Tất cả những người ở đây đều câm như hến, lục tục quỳ xuống. Ngay cả Đình Sinh không hiểu rõ tình hình cũng bị bầu không khí này làm hoảng sợ, vội quỳ xuống theo.
Cho nên khi Mai Trường Tô dẫn Phi Lưu đi thẳng ra cổng phủ mà không coi ai ra gì, lại không có ai dám ngăn chàng lại để giải thích. Bởi vì mọi người đều ý thức được, lời của Tô Triết tuy khó nghe nhưng lại không sai một chữ.
Mặc dù nói luận võ so tài, thăm dò người từ ngoài đến đều là thông lệ, nhưng có Tĩnh vương ở đây và không có Tĩnh vương ở đây lại là chuyện hoàn toàn khác nhau.
“Điện hạ.” Cuối cùng vẫn là trung lang tướng Chiến Anh, người có cấp bậc cao nhất trong phủ lĩnh vương lên tiếng.
“Chúng thuộc hạ đã biết sai, xin điện hạ bớt giận, chúng thuộc hạ sẵn lòng nhận phạt.”
Thích Mãnh khấu đầu, run giọng nói: “Xin điện hạ trách phạt.”
Ánh mắt lạnh lùng của Tĩnh vương nhìn lướt bốn phía một lượt, thấy tất cả mọi người đều cúi đầu né tránh ánh mắt mình mới quay lại nhìn Thích Mãnh.
Mai Trường Tô dùng lời nói gay gắt nhất để lưu lại cho hắn một bài học quan trọng: Chỉnh đốn nội bộ.
Bởi vì một khi đã lựa chọn con đường chí tôn kia, những thứ thay đổi theo sẽ nhiều hơn tưởng tượng rất nhiều, đồng thời với việc lợi dụng vụ án chiếm đất để giành lấy lợi ích, hắn còn phải nghĩ cách rèn toàn bộ phủ Tĩnh vương từ trên xuống dưới thành một khối thép tấm rắn chắc.
Lần đầu tiên Tĩnh vương cảm nhận được gánh nặng trên vai, nhưng cũng vì vậy mà sống lưng hắn càng thêm thẳng tắp.
“Thích Mãnh vô lễ bất kính, cuồng vọng phạm thượng, đánh hai trăm quân côn, giáng xuống bách phu trưởng. Chiến Anh, ngươi giám sát việc thi hành.”
Tĩnh vương chỉ nói một câu này rồi xoay người sải bước rời đi, để lại một đám đông thủ hạ trên sân luyện võ không biết nên làm thế nào.