Sau Khi Kết Hôn, Ảnh Đế Cứ Đòi Để Lại Tài Sản Cho Tôi

Chương 35: Đồi phong bại tục

Không có "vợ thỏ" ngủ bên cạnh , Trương Chước Dạ khó mà vào giấc, mãi đến nửa đêm mới mơ màng chìm vào giấc mộng.

Khi tỉnh dậy đã là buổi trưa, Đường Túng không biết đã đi đâu, chỉ để lại chìa khóa căn hộ trên bàn.

Trương Chước Dạ mặc đồ ngủ ra phố đi dạo, muốn ở đây ba ngày, cũng cần chuẩn bị một số đồ dùng sinh hoạt.

Buổi chiều, Đường Túng mở cửa vào nhà, chưa thấy hình đã nghe thấy tiếng.

"Thỏ con, trắng lại trắng, tai dài đuôi ngắn, thật đáng yêu..."

Trong bồn tắm bơm hơi bọt massage nổi lên, hai chân đung đưa qua lại, Trương Chước Dạ nằm bên trong, tắm gội dưới nắng qua cửa sổ lớn, vui vẻ hát.

"Thỏ con, thích rau xanh, rau xanh nhai rất nhanh..."

Trương Chước Dạ ậm ừ, nghe được tiếng mở cửa mới quay đầu lại.

"Về rồi à!"

"Đây là cái gì?"

Đường Túng nhìn bồn tắm massage bơm hơi trong phòng khách.

"Ai cho phép cậu đặt đồ lung tung ở đây?"

Trương Chước Dạ ném khăn lông xuống đất, ngồi dậy lớn tiếng.

"Tôi còn muốn hỏi anh đó, phòng khách nhà anh không có phòng tắm, đêm qua anh không cho tôi dùng phòng tắm, hôm nay ra ngoài còn khóa cửa phòng ngủ, tôi không cần tắm sao?"

Trương Chước Dạ ngồi dậy, bọt nước tí tách nhỏ giọt xuống, phần trên trắng trẻo phơi bày trong không khí.

Đường Túng đảo mắt qua phần trắng đó, hơi thở dừng lại một chút, rồi rời mắt đi.

"Ban ngày ban mặt, rèm cũng không thèm kéo, ở phòng khách tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tắm rửa, cậu có biết xấu hổ không!"

"Không thấy tôi mặc qυầи ɭóŧ à? Mọi người đi bơi không phải đều mặc thế này sao!"

Để tránh hiểu lầm, Trương Chước Dạ chống nạnh đứng dậy, chỉ vào qυầи ɭóŧ chứng minh mình không làm ô nhiễm mắt Đường Túng.

Đường Túng nhìn một cái, mặt giống như lửa thiêu, nhanh chóng đỏ lên tận chân tóc.

"Cậu thích thỏ đến mức nào mà còn mặc qυầи ɭóŧ như vậy, đồi phong bại tục! Không biết xấu hổ."

Không kiềm chế được, anh lại liếc qua chiếc qυầи ɭóŧ thỏ con của Trương Chước Dạ lần nữa, tai dài và phần nhô lên vừa vặn tạo thành hình đầu thỏ ba chiều vô cùng chân thật, y hệt như thể có cái đầu thỏ che lại nơi đó...

"Chỉ là một cái qυầи ɭóŧ hình đầu thỏ, anh muốn không, tôi còn có loại đầu chó husky, tặng anh hai cái?"

Trương Chước Dạ hiếm khi hào phóng, liền chia sẻ.

"...Cảm ơn lòng tốt của cậu, không cần!"

Đường Túng chỉ vào Trương Chước Dạ, tay run run, không biết là vì sốc hay giận, đóng cửa phòng ngủ lại cái rầm, Trương Chước Dạ lại bị bỏ lại bên ngoài.

Trương Chước Dạ bĩu môi, chả hiểu gì sấc.