Sau Khi Kết Hôn, Ảnh Đế Cứ Đòi Để Lại Tài Sản Cho Tôi

Chương 26: Đứng lại! Sao anh lại về

Tuy nhiên, Trương Chước Dạ không nghĩ Đường Túng hôm nay còn chán ghét mình sẽ nghe lời mình khuyên, xoa xoa mặt trên hộp thuốc mỡ, ánh mắt Trương Chước Dạ lóe sáng, có lẽ, cũng chưa chắc đâu.

Từ khi chuyển vào nhà của ảnh đế, Trương Chước Dạ ngoại trừ gặp Đường Túng vào ngày đầu tiên, sau đó không thấy Đường Túng xuất hiện nữa.

Đường Túng là một ảnh đế có thù lao giá trên trời, ở thành phố A hiển nhiên không chỉ có một căn nhà này, nếu Đường Túng muốn trốn không về, cũng chẳng ai làm gì được.

Trương Chước Dạ dù muốn cùng Đường Túng "đồng lòng thoát khỏi nghịch cảnh", nhưng anh cũng không định lấy mặt nóng áp vào mông lạnh.

Thế nên thời gian này Trương Chước Dạ đóng cửa sống cuộc sống riêng, đồng thời lướt qua tư liệu để quen thuộc với tình hình thế giới này, xem có việc gì anh có thể làm, cố gắng thoát khỏi tình cảnh ở nhà Đường Túng ăn no chờ chết.

Trương Chước Dạ đi dạo xung quanh căn nhà, làm quen với môi trường, trở về thì cau mày.

Trong biệt thự này trang trí toàn màu lạnh, không phải đen xám thì là phối màu xanh tím, ngoài vẻ sang trọng tinh tế, còn cực kỳ lạnh lẽo, hơn nữa ngoài quản gia ra, hầu như không thấy người khác.

Đường Túng rất coi trọng không gian riêng tư, người hầu không sống ở đây, không có việc gì thì không được vào, sống lâu trong nơi rộng lớn vắng vẻ này thực sự khiến người ta cảm thấy như sống ở Quảng Hàn Cung cô độc.

Hằng Nga sống ở đây cũng chết buồn!

Xoa xoa cằm, Trương Chước Dạ xoay người đi tìm Nam quản gia.

---

Một tuần sau, ngoài trời mưa không ngừng rơi.

Đường Túng bản mặt chầm dầm bước vào cửa nhà, giống như có ai đó cầm súng ép anh về nhà, thực tế Đường Túng đúng là bị ép, Đường Lão gia ra lệnh nếu không tổ chức hôn lễ, tháng này phải ở nhà bồi Trương Chước Dạ, không được nhận phim, mới cưới mà đã ly thân sao được.

Đường Lão gia phái người đến những nơi ở khác của Đường Túng, trong mưa đuổi Đường Túng ra ngoài, Đường Túng bất đắc dĩ buộc phải về nhà, quét mắt qua tình hình trong biệt thự, cơ thể Đường Túng đột nhiên cứng đờ.

Trong biệt thự, những viên gạch sứ màu lạnh bóng loáng như gương ban đầu đã được thay bằng sàn gỗ sắc màu ấm ấp, trong phòng khách, ngoài hành lang đều trải thảm lông thỏ phiên bản đáng yêu, thậm chí trên tường cũng đính thêm vài bức tranh thỏ con mặc váy.

Đi nhầm nhà rồi... Đường Túng máy móc quay người.

“Đứng lại! Sao anh lại về?”

Trương Chước Dạ ngồi bắt chéo chân trên sofa, trong ngực ôm một đĩa bánh ngọt, hai má độn lên phúng phính, trên chân đung đưa đôi dép lông thỏ trắng muốt, tai thỏ rung rinh theo nhịp rung chân mà không ngừng run lên.