Cái tên này hình như là Dung Vận?
Nhưng mà con moẹ nó Dung Vận là con nhỏ nào nữa?
Đường Túng và quản gia nói chuyện xong, đang nhìn trần nhà lẳng lặng không nói, không biết đang nghĩ cái gì.
Trương Chước Dạ không kiềm được tò mò, đảo bước đến hỏi nhỏ.
“Ông xã, Dung Vận là ai? Người tình của anh à?”
Hai chữ "ông xã" này gọi rất trôi chảy.
Đường Túng không biết là vì Trương Chước Dạ nhắc đến tên Dung Vận, hay bị hai từ "ông xã" kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đột nhiên đứng lên đẩy Trương Chước Dạ vào góc tường, trong giọng nói tất cả đều là lạnh lùng.
“Đừng gọi là ông xã, chúng ta kết hôn như thế nào tự cậu biết rõ!”
“Trương Chước Dạ, cậu thật là giỏi, dựa vào việc tôi đã lên giường với cậu, buổi sáng bò dậy trên giường tôi, buổi tối đã nghênh ngang bước vào nhà tôi. Tôi không biết cậu dùng thủ đoạn gì thuyết phục ông nội cho tôi kết hôn với cậu, nhưng tôi nói rõ, dù có kết hôn, trong di chúc của tôi một đồng một cắc cũng không để lại cho cậu!”
Đường Túng không hổ là ảnh đế nhiều năm, khí thế vô cùng cường đại, lại cao hơn Trương Chước Dạ vài phân, cảm giác áp bức nặng nề khiến Trương Chước Dạ phải ngước mặt lên nhìn Đường Túng.
Hầu kết quyến rũ của Đường Túng ở ngay trước mắt, nhưng giọng nói trầm thấp từ tính lại toàn là lạnh lùng và chán ghét.
“Ai thèm tài sản của anh? Ông nội anh tôi còn chưa gặp qua, biết đâu ngày mai anh phá sản, sống lâu hơn tôi hai ngày, lấy ngược tài sản của tôi thì sao.”
Trương Chước Dạ bị suy nghĩ bổ não của Đường Túng làm cho choáng váng, lập tức nhấc chân dố cho Đường Túng một đá.
“Cậu...”
Đường Túng rên lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt, kẹp chặt hai chân, không dám tin chỉ vào Trương Chước Dạ.
“...Cậu đá chỗ nào vậy?”
Trương Chước Dạ trừng mắt nhìn Đường Túng, tức giận nói.
“Ông nội anh không cho chúng ta ly hôn, sau này anh cũng không cần xài tới chỗ này, đá vài cái thì làm sao?”
Bị đá một cú thất kinh, Đường Túng vẫn cắn răng không buông tay, anh cười lạnh một tiếng.
“Tôi vốn định bồi thường cho cậu một ít, xem ra dã tâm của cậu lớn hơn tôi nghĩ, đã kết hôn rồi, thì phải an phận thủ thường, đừng nghĩ những thứ không nên nghĩ.”
“Giữ chặt áo tôi không buông, là anh đang nghĩ những thứ không nên mới đúng!”
Trương Chước Dạ giãy giụa vài cái, không thoát ra được, thản nhiên bỏ cuộc kháng cự.
Phản diện quả nhiên là phản diện, đủ cố chấp, căn bản không tin những gì người khác nói, mặc dù bản thân anh có vẻ cũng hơi đáng nghi.