Sau Khi Kết Hôn, Ảnh Đế Cứ Đòi Để Lại Tài Sản Cho Tôi

Chương 19: Mấu chốt vấn đề

Đường Lão gia nói xong, khàn khàn giọng.

“Túng nhi đã đồng ý chuyện hôn sự rồi, nói là ai cũng được, nó chắc chắn là sợ thấy Lão gia này không còn sống được bao lâu nữa, nên muốn ta yên tâm thôi.”

“Thiếu gia thực ra chuyện gì cũng lo nghĩ, từ nhỏ đã hiểu chuyện hơn người ta.”

“Nếu thật sự hiểu chuyện thì đã không bỏ bê gia nghiệp mà đi làm cái nghề diễn viên kia rồi, bề ngoài thì tự giác nghiêm khắc, thực ra là ngang bướng tùy tiện, diễn xuất lại còn diễn tới trầm cảm, là bản thân nó chê ta chưa đủ nhọc lòng!”

Đường Lão gia hừ lạnh.

Nam Quản gia an ủi Đường Lão gia vài câu, cửa bị gõ từ bên ngoài, Nam Xuân cùng Đường Lão gia nhìn nhau một cái, lập tức ai về chỗ nấy.

Nam Quản gia khoảng năm mươi tuổi, áo vest đen quần đen sơ mi trắng, cổ áo đeo một chiếc nơ, y hệt hình ảnh tiêu chuẩn của một quản gia trong phim truyền hình.

Trương Chước Dạ vào cửa, lập tức nhận ra người này chính là quản gia sẽ giúp anh giải quyết tiền bồi thường hợp đồng.

“Xin chào, tôi là Trương Chước Dạ, xin hỏi ông tìm tôi có việc gì?”

Nam Quản gia dừng ánh mắt trên người Trương Chước Dạ, tự giới thiệu.

“Tôi là quản gia của Đường Túng tiên sinh, Nam Xuân, cậu có thể gọi tôi là Nam thúc.”

“Chào Nam thúc, cứ gọi tôi là Chước Dạ.”

Trương Chước Dạ cười cười, ngoan ngoãn thay đổi cách xưng hô, vẻ sắc sảo giữa lông mày tan ra, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Nam quản gia lộ ra điểm nhiệt tình nóng bỏng.

Nam quản gia ngẩn người, ánh mắt của đứa nhỏ này có phải quá nhiệt tình không? Bản thân cũng không chắc chắn về nhân phẩm của Trương Chước Dạ, ông không dám suy đoán bừa, chỉ đợi Lão gia tử quyết định.

Đường Lão gia tử cuối cùng cũng thấy rõ diện mạo của Trương Chước Dạ, dung mạo nổi bật, đôi mắt sáng ngời, không cười thì sắc sảo khó gần, nhưng cười rồi lại ấm áp vô cùng.

Trong lòng khen một tiếng, dung mạo không tệ, ông nóng lòng muốn tìm hiểu kỹ hơn, trong tai nghe vang giọng thúc giục.

“Hỏi tình hình của cậu ta!”

Ở bên ngoài, Nam thúc không biểu hiện gì, gọi một ít trà và bánh ngọt, vừa ăn vừa trò chuyện với Trương Chước Dạ, hỏi toàn những chuyện về tính cách, sở thích, thói quen sống, quan điểm nhân sinh, thậm chí cả chuyện tình cảm cũng hỏi tuốt.

Trương Chước Dạ nằm nướng tới trưa nên chưa ăn cơm, nhìn lướt qua trà và bánh ngọt trên bàn, nhịn không ăn nhiều, tập trung trò chuyện với quản gia.

Anh trả lời rất thật thà, nhưng trả lời càng nhiều thì càng thấy không đúng, anh sợ mình phải ngủ ngoài đường, chỉ muốn giải quyết lẹ lẹ chuyện này rồi nhanh chóng tìm nhà chuyển đi, đến mức chỉ muốn túm lấy cổ quản gia kêu ông mau hỏi thẳng mấu chốt vấn đề.