Nguyên chủ từng nổi tiếng một thời, tiền bồi thường vi phạm trong hợp đồng cũng không ít, tất cả tài sản tích góp của anh cộng lại cũng chỉ trả được một phần ba, còn thiếu hơn năm trăm vạn, với tính cách của nguyên chủ, mối quan hệ với bên ngoài đương nhiên không tốt đẹp, mượn cũng không có ai cho mượn.
Nhưng Trương Chước Dạ lại không vội, trong nguyên tác, nguyên chủ rất nhanh đã kiếm được năm trăm vạn, hôm nay anh chỉ cần đợi cuộc điện thoại đó, rồi đi theo quỹ đạo của nguyên chủ là được.
Đêm qua đã tiêu hao hết sức lực trên giường, không được nghỉ ngơi, Trương Chước Dạ đá bay giày, nhảy lên giường, nhưng chân lại đá phải một vật mềm mại.
Trên đầu giường có một con thỏ bông cao bằng nửa người, lông màu xám nhạt, không còn mượt mà bóng mịn, trông có chút cũ kỹ, nhưng ngón tay anh lại không ngừng run lên.
Trương Chước Dạ cẩn thận sờ kỹ tai thỏ, ở đó có vết chỉ may mờ mờ, dấu vết được khéo léo che bằng một bông hoa nhỏ màu trắng.
“Vợ ơi! Em cũng xuyên đến đây sao?”
Lông mềm mại dưới lòng bàn tay, anh không nhận nhầm, đây chính là chàng thỏ bông của anh ở thế giới cũ!
Chàng thỏ bông này là món quà sinh nhật năm Trương Chước Dạ vừa chẩn đoán ra bệnh, anh trai tặng anh ở bệnh viện, đã làm bạn với anh suốt mấy năm trên giường bệnh.
Khi còn trẻ, Trương Chước Dạ là người vội vàng nóng nảy, lúc mở quà đã cắt một đường trên tai thỏ, anh trai bảo sẽ mua một con khác cho anh, nhưng anh từ chối.
Anh chỉ muốn con này thôi! Dù giống nhau như đúc cũng không phải là cùng một con.
Mẹ đã từng mũi từng mũi may lại tai thỏ, rồi khâu một bông hoa trắng nhỏ làm hoa văn trang trí để che đi vết may, đặt thỏ bông trên đầu giường bệnh cho anh.
Ở bệnh viện lâu ngày dài tháng, người nhà hiển nhiên không thể mỗi ngày đều ở bên cạnh anh, những năm đó mỗi ngày đều là chàng thỏ bông cùng anh chìm vào giấc ngủ, coi như người thân bên cạnh, ba anh không nhịn được nói đùa, mỗi ngày cùng anh chung chăn chung gối, con thỏ này chắc chắn là vợ của Trương Chước Dạ.
Thế là con thỏ bông được gọi là “vợ”.
Có thể lần nữa gặp lại nó, Trương Chước Dạ vừa khổ sở vừa cảm động.
Con thỏ này mang theo những ký ức về người thân của anh mà thế giới này không có...
Hệ thống im lặng như thóc, Trương Chước Dạ lại nhẹ nhàng nói với không khí.
“Hệ thống, cảm ơn mày!”
Con thỏ bông này rõ ràng không thuộc về thế giới này, chỉ có hệ thống mới có thể đưa nó đến đây.