- "Hanh ca, anh đã bao giờ thiếu tiền chưa?". Chính Quốc lặng lẽ hỏi.
- Em từng thiếu rồi đó.
Nếu không phải vì thiếu tiền thì cậu đã chẳng bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để phẫu thuật, sẽ không để mặc mình làm một omega thiếu hụt tuyến thể.
- "Đúng vậy, tôn nghiêm rất quan trọng." Chính Quốc không hề tỏ vẻ tức giận mà khách sáo nói, "Nhưng Hanh ca à, sống mà không có tiền mới là khổ nhất đó."
Cậu thiếu hụt tuyến thể nên vừa ra đời đã bị bỏ rơi, tự sinh tự diệt lớn lên ở cô nhi viện, lúc nhỏ vì một viên kẹo cũng có thể đánh nhau long trời lở đất.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai cậu không thể học tiếp được nữa, vì thiếu hụt tuyến thể nên cậu không khéo léo dịu dàng như omega, thậm chí muốn tìm một beta lớn tuổi để gả như người khác cũng không được.
Cậu chỉ có thể dựa vào sức mình, đi phụ hồ thì thể lực không bằng người ta, ngay cả thịt cũng không giành được.
Đi giao đồ ăn thì không mua nổi xe, cậu đành phải thuê một chiếc xe máy cũ chạy qua những con hẻm nhỏ trong mưa gió.
Cậu còn đến nhà hàng rửa máy hút khói, cả người chui vào đường ống bám đầy dầu mỡ, khói bụi mù mịt mở mắt không ra, dù có rửa thế nào móng tay vẫn đen thui.
Chỉ cần công việc không yêu cầu bằng cấp thì cậu đều làm hết, ngày qua tháng lại, cậu dần biết cách ở chung và giành được thiện cảm của người khác.
Rất nhiều người khen cậu biết quan tâm cảm xúc của người khác, hài hước dí dỏm, thật ra đó là vì cậu quá hiểu làm thế nào để tổn thương một người, không ai biết rõ hơn cậu chân tình bị chà đạp sẽ có cảm giác gì.
Mãi đến sau này, trời xui đất khiến cậu làm diễn viên thì cuộc sống mới dần khá hơn.
Đã rất lâu rồi cậu không còn nhớ đến chuyện cũ nữa, giờ cậu đã có nơi nương thân yên ổn, có tiền để ăn uống no đủ, còn có thể sắp xếp thời gian nghỉ ngơi cho mình.
Vậy là đủ may mắn rồi, chẳng còn gì để phàn nàn cả.
Nhưng Chính Quốc phát hiện mình không thể nào bình tĩnh thảo luận với alpha trước mắt rốt cuộc lòng tự trọng đáng giá mấy xu.
Bởi vì họ sống chung một mái nhà nhưng không phải cùng một thế giới.
----------------------------------
Siêu sao của chúng ta hết sức buồn rầu.
Bởi vì Chính Quốc giận rất khó dỗ.
Nhưng vẫn lễ phép lịch sự như xưa, thấy anh còn cười nữa.
Chỉ là không giống bình thường thôi.
-Tiểu Quốc, em muốn ăn bò bít tết không, bố anh mới gửi cho anh......
- "Cảm ơn Hanh ca, không cần phiền đâu ạ." Chính Quốc cười híp mắt nhưng vẫn không ngừng sửa soạn ba lô, "Em đã hẹn ăn cơm với ê kíp chương trình rồi, tối nay không về đâu."
- Vậy anh tới đón em......
-" Không cần đâu, em đi xe buýt về được rồi." Chính Quốc mang giày rồi từ biệt, "Hanh ca tự lo cho mình đi nhé, bye."
Ngay cả tiếng đóng cửa cũng rất khẽ nhưng mặt Thái Hanh cứ như bị tát một cái bỏng rát.
Omega giận phải dỗ sao đây.
Không biết nữa.