Năm thứ bảy sau khi Huyền Minh đăng cơ, Thái hậu cưỡi hạc về trời.
Huyền Minh không dễ gì được độc chiếm quyền lực, lại đột nhiên đổ bệnh nặng, cơ thể ngày càng sa sút.
Mặc dù phi tần trong cung ngày ngày tụng kinh cầu phúc cho hắn, khẩn cầu Hoàng đế mau khỏe.
Huyền Minh ráng chống đỡ thêm bốn năm, mãi cho đến ngày dầu hết đèn tắt.
Hắn cầm tay ta, đặt trên mặt mình cọ qua cọ lại:
- Ngân Ỷ, trẫm mơ một giấc mơ thật đáng sợ.
- Trẫm mơ thấy nàng là một phi tần cấp thấp, Đáp ứng, bị giam trong lãnh cung, sinh một hoàng tử, thường ngày bị người bắt nạt. Con đàn bà đê tiện Ti Kim Bình thế mà lại thành Hoàng hậu của trẫm, không biết ả ta dùng thủ đoạn yêu ma gì mê hoặc tâm trí của trẫm khiến trẫm tin những lời hoàng đường của ả, không cho phép thái y xem bệnh cho nàng và hoàng tử, cuối cùng hại nàng và con ch-.ết thảm nơi lãnh cung.
Ta cười khẽ, vuốt lên ấn đường đang nhíu chặt của Huyền Minh, hộ giáp dài suýt đâm vào trán của hắn:
- Vì trưởng tỷ nói: “Chẳng qua là cảm cúm theo mùa mà thôi, chẳng lẽ lại còn khiến mẹ con họ ch-.ết hay sao? Thần thϊếp cũng không tin, một đứa bé ba tuổi mà không chống đỡ được một lần cảm cúm. Nếu như nó thật sự yếu ớt như vậy thì cũng chẳng thành được châu báu, ch-.ết cũng tốt.”
- Bệ hạ thấy trưởng tỷ nói rất đúng nên không cho phép thái y đến trị bệnh cho chúng ta. Thế là kiếp trước thần thϊếp và Nguyên Vọng đã vĩnh viễn ch-.ết trong mùa đông khắc nghiệt đó.
Huyền Minh kinh ngạc đến ngừng thở:
- Kiếp trước … Kiếp trước nào?
Ta lấy ra chiếc khăn uyên ương, nhẹ nhàng đắp lên mặt của Huyền Minh.
- Điều đó không quan trọng. Bệ hạ chỉ cần biết rõ, từ lần đầu tiên thần thϊếp gặp ngài, thần thϊếp đã chuẩn bị giẫm lên hài cốt của ngài, trả thù Ti Kim Bình.
- Được rồi, Bệ hạ đã mệt, ngài nghỉ ngơi thôi.
Ta dùng ngón tay ấn mạnh xuống, Huyền Minh khó thở kêu vài tiếng. Nhưng hắn ta ngày ngày uống Nhuyễn Cốt tán, làm gì đủ sức mà đẩy ta ra.
Chỉ có thể vất vả gạt ra vài âm thanh buồn bực từ trong kẽ răng:
- Ngân Ỷ … Trẫm yêu ngươi như vậy … Vì sao ngươi lại đối xử với trẫm như thế?
Hắn ta tuyệt vọng nhìn ta, nước mắt tràn ra từ khóe mắt.
Đôi mắt này đã nhìn ta mấy chục năm.
Nó từng có sự áy náy, đồng tình, thương hại, cầu xin, chỉ duy nhất không có tình yêu.
Nhiều nhất chỉ là sự hứng khởi nhất thời đối với một thứ đồ chơi mà thôi.
Nếu hắn ta thực sự yêu ta, sao lại năm lần bảy lượt bị Ti Kim Bình nắm mũi dắt đi như vậy được.
Còn ngôi vị Thái tử phi và Hoàng hậu ư?