Đây là lần thứ hai ta rơi nước mắt trước mặt Huyền Minh.
Huyền Minh an ủi ta, không những sảng khoái đồng ý ban ch-.ết cho Thanh phi, trước khi ch-.ết, nàng ta còn phải bị bẽ gãy tứ chi, phá hủy dung mạo, ngày ngày chịu châm hình và đủ loại tra tấn luân phiên rồi mới bị ném ra ngũ mã phanh thây.
Nghe nói trước khi c.-hết, Thanh phi còn nhờ người tìm Ti Kim Bình đến cứu mình.
Nhưng Ti Kim Bình lại sợ máu của Thanh phi làm bẩn đến bản thân, nên đóng chặt cửa cung, cáo ốm suốt nửa tháng không ra ngoài.
Ta nghe điệu dân ca, nhìn về hướng cung điện của Ti Kim Bình, cười mà không nói gì.
Dù nàng ta muốn tránh cũng không tránh được cái ngõ cụt đã thiết lập cho nàng ta ngay từ đầu.
Thực ra, đây cũng không hẳn là do ta hại nàng ta.
Dù sao, nàng ta sẽ ch-.ết vì sự ngu xuẩn của chính mình thôi.
Ngày hôm đó, ta nghe nói Ti Kim Bình bắt chước ta, sử dụng vốn riêng để giúp đỡ những cung nữ thái giám gặp khó khăn trong cung, với mục đích lôi kéo lòng người.
Nàng ta tự tay may miếng lót giày cho bọn hắn, thêu túi thơm đuổi muỗi, nấu canh đậu xanh giảm nóng bức.
Mặt ngoài những cung nữ thái giám kia có vẻ mang ơn nàng ta đấy. Nhưng trên thực tế những thứ này sao nhanh được bằng ta vung tay gẩy xuống mấy chục lượng bạc.
Nô tài tiến cung cũng chỉ để kiếm mấy lượng bạc vụn phụ giúp gia đình.
Nàng ta ấy à, chỉ cảm thấy tất cả mọi người đều giống như nàng ta, trong đầu chỉ toàn tình với cả yêu.
Mỗi một người được nàng ta giúp còn phải đứng nghe nàng ta kể về chuyện tình của nàng ta và Huyền Minh rồi mới được đi.
Không rời khỏi mấy câu kia:
- Ta chỉ nguyện có được trái tim một người, cùng Bệ hạ bạch đầu không phân ly …
Ta thật sự nghe chán rồi, phân phó cho thám tử, nếu sau này toàn những chuyện nhỏ nhặt như thế thì không cần báo lại cho ta nữa.
Ta chờ mãi cuối cùng chờ đến lúc người kia xuất hiện.
Trong bữa tiệc trung thu, tầm mắt của ta bị hấp dẫn bởi một tiểu thái giám mặt mày thanh tú, ánh mắt né tránh lẫn trong đám người.
Dù sao ánh mắt hắn ta nhìn về phía Ti Kim Bình, quá nóng bỏng.
Ta biết, người này tên gọi Tiểu Hạ Tử.
Kiếp trước, Ti Kim Bình đã cứu hắn ta khi hắn có ý định tu tu, còn tự tay bôi thuốc cho hắn.
Huyền Minh đáng thương có lẽ không biết được, long tử trong bụng Ti Kim Bình lúc đó, khá chắc chắn là thuộc về tên thái giám không bị cắt sạch sẽ này.
Kiếp này, ta khẳng định không thể để cho Huyền Minh, người ta “yêu sâu đậm” phải chịu nhục nhã lớn như thế.
Ta cố ý khen Tiểu Hạ Tử làm việc gọn gàng nhanh nhẹn, đề bạt hắn thành đại thái giám trong cung của Ti Kim Bình.
Sau đó lại khiến trong cung bắt đầu truyền bá tin đồn Ti Kim Bình tự tay bôi thuốc cho đại thái giám.
Khi Huyền Minh biết được đã trực tiếp loại bỏ thẻ bài của nàng ta trong một tháng.
Sự thật chứng minh, lo lắng của Huyền Minh là chính xác.
Dù sao tên thái giám này về sau sẽ là anh em tốt cùng Ti Kim Bình an ủi lẫn nhau.
Ta làm việc trước giờ không dây dưa lằng nhằng.
Vào một tối lộng gió, ta sai một thái giám giả trang thành thích khách đi ám sát Ti Kim Bình.
Không ngoài dự đoán của ta, Tiểu Hạ Tử quan tâm nên bị loạn, không nói hai lời mà xông vào tẩm điện của Ti Kim Bình, mà Ti Kim Bình chỉ mặc một cái váy mỏng manh cũng không chút xấu hổ e dè.
Ta và Huyền Minh vội vàng chạy tới và nhìn thấy toàn bộ cảnh này.
Huyền Minh tức giận đến dựng râu trừng mắt, rút kiếm từ tay thị vệ, chỉ vào giữa trán của Ti Kim Bình:
- Các ngươi dám làm chuyện tốt này sau lưng trẫm! Trẫm phải tru cửu tộc của các ngươi!
Màn này thật sự quá quen thuộc.
Thật nhiều năm trước, Huyền Minh cũng từng chỉ vào ta như thế.
Nhưng Ti Kim Bình khẳng định sẽ không hành động giống ta của năm đó, nàng ta trừng to mắt, luôn mồm giảo biện:
- Thần thϊếp và Tiểu Hạ Tử tình tựa tay chân, giống anh em mà thôi.
Huyền Minh tay năm tay mười, liên tiếp tát Ti Kim Bình hai cái:
- Đồ đàn bà đê tiện! Ngươi trước kia với trẫm cũng từng giải thích như thế này, thế nào, trong lòng ngươi, tên đàn ông nào cũng là anh em à?
Ti Kim Bình bị đánh đến trào máu ra khóe miệng.
Nàng ta mấp máy môi, vô tư lắc đầu:
- Thần thϊếp thấy Hoàng thượng đã bị Hoàng hậu nương nương mê hoặc tâm trí, không phân được trắng đen nữa rồi.
Nàng ta nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt đầy thù hận:
- Đã như vậy, thần thϊếp cũng cạn lời, nguyện Hoàng hậu Hoàng thượng phu thê tình thâm, bạc đầu giai lão. Nếu Hoàng thượng thực sự nhìn thần thϊếp không vừa mắt, dứt khoát chém ch-.ết thần thϊếp đi.
Một giây sau, Huyền Minh đã đâm một kiếm vào giữa tim của Ti Kim Bình.
Ti Kim Bình nằm mơ cũng không ngờ rằng, người nàng ta yêu nhất, tình lang mà nàng ta nhớ mãi không quên, một ngày kia sẽ đích thân gi.-ết nàng ta.
Cuối cùng, nàng ta rơi một giọt nước mắt hối hận.
Cũng không tiếp tục nghĩ một đằng nói một nẻo nữa:
- Huyền Minh ca ca, từ đầu đến cuối, Bình Nhi chỉ yêu mình huynh, rõ ràng chỉ có huynh mà thôi …
Nhưng Huyền Minh đã không muốn nghe nữa rồi.
Gi.-ết Ti Kim Bình, băm Tiểu Hạ Tử thành từng mảnh, ném hai người ở hai bãi tha ma khác nhau ở hai phía nam bắc cho chó ăn ….
Có lẽ hắn ta cực hận Ti Kim Bình.
Mấy năm sau khi Ti Kim Bình ch-.ết, không một lần nào Huyền Minh nhớ đến nàng ta.
Trái tim không có nơi an ủi kia của hắn, chỉ có thể dựa vào những lần thỉnh thoảng quan tâm lấy lệ của ta để sống.
Rõ ràng hắn không yêu ta, nhưng lại không có cách nào rời khỏi ta.
Ta càng ngày càng bận rộn.
Một bên phải ứng phó với Thái hậu, vẽ cho bà ta cái bánh Thái hoàng Thái hậu.
Một bên lén lút lung lạc đại thần trong triều, trải đường cho Nguyên Vọng về sau.
Một bên trấn an phi tần trong cung, còn phải để ý giáo dục con thứ.
Ta quá xứng đáng với vị trí Hoàng hậu này!
Tương lai khi ta qua đời, nhất định phải nói với Nguyên Vọng, chọn cho ta một thụy hào hiền đức.