Mỹ nhân từ Tây Vực tới, mới vào cung đã được phong là Thanh phi.
Phi tần trong cung lo lắng, tranh nhau đến trước mặt khuyên ta:
- Hoàng hậu nương nương, ngài nhất định phải đề phòng.
Ta vân vê phật châu, hờ hững gật đầu.
Thật buồn cười.
Thanh phi này và Ti Kim Bình cứ như dùng chung một não vậy, lúc nào cũng trưng ra cái dáng vẻ ngạo nghễ khinh người, không nhiễm một hạt bụi.
Kiếp trước, sau khi Thanh Phi vào cung, không hiểu sao lại có thái độ thù địch rõ ràng với một Đáp ứng như ta, mở miệng là chỉ trích với luận điệu thứ nữ là nguyên tội.
Châm chọc ta xuất thân thấp hèn, dùng thủ đoạn đê tiện để dụ dỗ Huyền Minh, hại Ti Kim Bình ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Lúc đó ta thực sự rất muốn đào đầu óc của nàng ta ra xem thử.
Trước kia tạm thời không đề cập đến, rõ ràng Ti Kim Bình muốn phục sủng mới cố tình nghĩ kế khiến ta thất thân cho Huyền Minh.
Ta chỉ là một Đáp ứng nhỏ bé, làm cách nào khiến Ti Kim Bình ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt được chứ?
Nàng ta không ghen ghét Quý Phi đang được thánh sủng mà lại đi mang hận với ta.
Nếu nàng ta và Ti Kim Bình thân thiết như thế, nhất định phải cho hai chị em họ cùng chung hoạn nạn mới được …
Sau năm lần bảy lượt Thanh phi không đến thỉnh an, coi ta như không khí, ta trực tiếp hạ lệnh nhốt nàng ta vào Thận Hình ti, vả miệng.
Ai ngờ nàng ta lại trừng mắt, ngang ngược:
- Ngươi dám! Ngay cả Hoàng thượng còn phải nhìn ba phần mặt mũi của ta mà làm việc, ngươi dám đánh ta coi như đang đánh toàn bộ Tây Vực phía sau ta.
Ta cười giễu cợt, một cái tát đánh qua:
- Cống phẩm nên có dáng vẻ của một cống phẩm, mở to mắt nhìn cho rõ, ở đây ai mới là chủ tử chân chính.
Ta khiến toàn bộ phi tần đến nhìn Thanh phi bị ta ép quỳ xuống, vả miệng.
Thanh phi còn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục mạnh miệng:
- Nếu không phải Cúc nương nương tính tình thanh đạm, không thích tranh đấu thì sao ngôi vị Hoàng hậu có thể rơi xuống trên đầu loại tiểu nhân như ngươi chứ.
Nàng ta nhìn qua Ti Kim Bình, nói năng khí phách, thể hiện sự bất bình cho Ti Kim Bình.
Nhưng Ti Kim Bình chỉ mở to mắt, vẻ mặt mờ mịt, giống như chẳng quen thân gì với Thanh phi cả.
Ta nâng cằm, cố ý không buông tha nàng ta:
- Cúc phi, những lời này của Thanh phi …
Ti Kim Bình sống lưng thẳng tắp, đầu lắc như trống bỏi:
- Thân thϊếp không rõ, thần thϊếp chưa từng nói như vậy, xin Hoàng hậu nương nương minh xét.
Ta nghiền ngẫm gật đầu.
Sau đó sai người xin Huyền Minh tuyên chỉ ban ch-.ết cho Thanh phi.
Thân là phi tần trong hậu cung mà lại trắng trợn xem thường Hoàng hậu, nói năng lỗ mãng với Thiên tử.
Huyền Minh hận nhất người khác khiêu chiến uy quyền của hắn.
Chỉ cần câu nói “Ngay cả Hoàng thượng còn phải nhìn ba phần mặt mũi của ta mà làm việc”, cũng đủ để khiến nàng ta phải chịu ngũ mã phanh thây rồi.