Bóng Trăng Giả, Ánh Trăng Thật

Chương 1: Không thể chứng minh

Chương 01: Không thể chứng minh

***

Nghe tin Lạc Bân Úc xảy ra tại nạn xe, cô vội vàng chạy tới bệnh viện, đến nơi thì thấy anh đang ngồi trên giường bệnh ăn trái cây cắt miếng.

“Lạc Bân Úc, anh không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”

Nhìn thấy đầu anh được băng bó, tim cô như thắt lại.

Não không tổn thương chứ? Chấn thương não có thể dẫn đến khả năng phán đoán sai lệch, còn ảnh hưởng đến công việc của cô nữa.

Chuyện này đối với cô rất quan trọng.

“Trợ lý Lâm, cô ấy là ai?” Lạc Bân Úc buông trái cây trên tay xuống.

“Boss, đây là Thư Vi tiểu thư - bạn gái của ngài, hai người ở bên nhau đã ba năm rồi.”

Trợ lý Lâm nhìn dáng vẻ nghi hoặc của ông chủ, hướng cô giải thích.

“Thư tiểu thư, bác sĩ chẩn đoán boss bị tụ máu não bộ, làm chèn ép dây thần kinh, dẫn đến chứng mất trí nhớ.

Cô: “…...”

Hở, toang rồi, thật sự là bị đυ.ng hư rồi.

Công việc của cô sắp bay mất rồi, đừng có làm cô sợ nha.

“Lạc Bân Úc, anh thật sự không nhớ em sao?”

“Em là bạn gái của anh?” Lạc Bân Úc nhìn cô.

Cô chưa kịp trả lời, hắn đã lắc đầu nói.

“Không tin.”

“Trừ khi em có thể chứng minh.”

Cô: “......”

Làm sao để chứng minh?

Trên người cô chỉ có mỗi bóng hình giống bạch nguyệt quang của hắn mà thôi.

Có chút hỏng bét.

Cô suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không thể chứng minh được điều gì.

Xem ra, cô thật sự sắp thất nghiệp.

Sau đó cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, bắt đầu tính toán tiền lương trong thời gian ba năm ở bên Lạc Bân Úc, đơn giản mà nói, đó là một con số rất lớn.

Quên đi, làm thế thân được ba năm rồi, cũng nên đến lúc kết thúc.

Sau khi định thần lại, không hiểu sao cô lại cảm thấy Lạc Bân Úc nhìn mình với đôi mắt mong đợi, nhìn kỹ lại thì hình như không phải, nên cô không có nghĩ nhiều.

“Được rồi, em nói thật nhé, trợ lý Lâm đang lừa anh đó, chúng ta thật sự không có quan hệ gì cả.”

Lạc Bân Úc theo bản năng nhìn sang trợ lý Lâm.

“Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt, chúc anh sớm ngày bình phục, em còn có việc, vậy nên em đi trước nhé.” Cô cúi đầu nhìn đồng hồ.

Vừa xoay người đi được hai bước, mới nhớ ra hôm nay là cuối tháng, cô quay lại nhìn trợ lý Lâm, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Hôm nay, là cuối tháng, dù biết lịch trình của anh rất bận, nhưng đừng quên nó nhé.”

Trợ lý Lâm: “……”

Trợ lý Lâm cảm nhận được ánh mắt của ông chủ, liều mạng mở miệng.

“Thư tiểu thư, chỉ cần cô hôn……”

Cô quay lưng về phía bọn họ vẫy tay chào, rồi rời khỏi phòng bệnh.

Không có sao đâu, cứ coi như là từ chức đi.

***