Kiều Huân rất bất ngờ.
Bởi vì Lê Khuynh Thành, nên Lê Duệ thật sự không thân thiện với cô lắm, đêm hôm trước anh ta còn gây phiền phức cho cô nữa.
Lúc này anh ta còn đề nghị chở cô đi.
Kiều Huân theo bản năng chợt cảm thấy anh ta không hề có ý tốt.
Cô lui ra sau một bước, thái độ thoáng lãnh đạm: "Lê Duệ, anh đã nói không gây khó dễ cho tôi nữa mà.”.
Lê Duệ nhìn cô chằm chằm.
Sau một lúc lâu, anh ta nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: "Đúng thật là tôi đã nói như vậy." Nói xong anh ta lập tức lái xe đi, chiếc Land Rover màu đen để lại hai chuỗi khói đen nghi ngút chạy đi mất.
……
Kiều Huân cho rằng chuyện Lê Duệ đã kết thúc.
Không ngờ đêm đó, cô lại gặp anh ta ở tầng 56 của Hoàng Đình, anh ta vẫn ngồi đánh bài với Lộ Cận Thanh, nhưng bên cạnh không có ngôi sao nhỏ hay là mấy cô người mẫu.
Lúc Kiều Huân lên sân khấu, Lê Duệ ngẩng đầu lên.
Động tác lơ đãng này, bị Lộ Cận Thanh nhận ra.
Lộ Cận Thanh lại nhìn Kiều Huân trên sân khấu, thờ nói: "Lê Duệ, bình thường anh cũng không thường đến chỗ tôi! Hôm nay sao thế, ngọn gió nào thổi anh đến đây vậy?”
Ngữ khí Lê Duệ thản nhiên: "Không hoan nghênh tôi sao?”
Lộ Cận Thanh mỉm cười: "Nói gì vậy! Tôi ước gì ngày nào Lê tổng cũng đến rải tiền cho tôi nữa đấy.”
Nghe vậy, Lê Duệ chỉ khẽ nhếch môi dưới.
Đang nói chuyện thì Lục Trạch tới.
Lục Trạch chắc là từ trong nhà tới, áo sơ mi đen quần dài đen, mặc áo gió mỏng màu xanh nước biển, dáng người của anh thon dài, vừa tiến vào đã dễ dàng bắt được ánh mắt của mọi người.
Lộ Cận Thanh nhìn về phía Lê Duệ.
Lê Duệ thay đổi tư thế, biểu cảm so với vừa rồi nhạt đi một chút.
Lộ Cận Thanh thản nhiên bật cười: "Lục Trạch cũng tới kìa! Sao... tới đón Kiều Huân tan ca à?”
Lục Trạch không để ý đến mấy lời trêu chọc của anh ta.
Anh ngồi xuống đối diện Lộ Cận Thanh, lấy bao thuốc lá trong túi ra, tiện tay đặt lên bàn trà mới nói: "Lát nữa đưa Kiều Huân về nhà cũ ở một đêm, bà nội rất nhớ cô ấy.”
Lộ Cận Thanh lại cười: "Vậy đó hả!”
“Tôi nghe Lâm Tiêu nói hai người chuẩn bị ly hôn, đơn ly hôn của Kiều Huân cũng đưa đến công ty của cô ấy rồi!"
Chuyện riêng tư của vợ chồng, Lục Trạch không có hứng thú chia sẻ.
Anh cúi đầu châm điếu thuốc, tùy ý hút một hơi, phun ra làn khói mỏng.
Lúc này, anh bất ngờ phát hiện Lê Duệ cũng đang ở đây, tuy nói biểu cảm nhìn chẳng có gì đáng chú ý... Nhưng có lúc trực giác của đàn ông rất chuẩn, đặc biệt khi người phụ nữ này là vợ anh thì radar lại càng chính xác hơn.
- Lê Duệ tới đây, là bởi vì Kiều Huân.
Trong làn khói xám nhạt, đôi mắt Lục Trạch thâm thúy, nhìn Kiều Huân trên sân khấu.
Một bộ lễ phục màu mực, vai hơi lộ ra.
Hai bắp chân xinh đẹp, mảnh khảnh thẳng tắp... vừa trắng vừa mềm.
Lục Trạch lẳng lặng nhìn một hồi lâu, lúc này mới dời ánh mắt đi, lạnh nhạt nói: "Đánh bài đi, vẫn theo quy cũ cũ một ván mười vạn chứ?"
Lộ Cận Thanh nói thêm: "OK, một ván mười vạn.”
Lê Duệ không nói gì, chỉ tắt tàn thuốc trong tay, bắt đầu xào bài…
Mười giờ, Kiều Huân tan ca sớm.
Cô mới xuống sân khấu, Lục Trạch đã đặt bài trong tay lên bàn trà, đứng dậy: "Tôi đi trước đây!”
Lộ Cận Thanh nhìn hướng Lục Trạch rời đi, nghiền ngẫm cười.
Trên môi anh ta ngậm một điếu thuốc lá xào bài, như là rất lơ đãng nói: "Lê Duệ đừng nhìn nữa, người ta đã kết hôn ba năm rồi đấy!... Ai, tôi thấy anh thật sự hay thay đổi quá, hôm trước còn làm khó người ta, sao lúc này lại thích rồi?”
Lê Duệ cầm tàn thuốc, chậm rãi phun ra một vòng khói.
Anh ta liếc Lộ Cận Thanh mắng: "Điên à! Tôi đếch biết cậu đang nói cái gì cả!”
Lộ Cận Thanh chỉ vào ngực anh ta...
"Chỗ này của anh bệnh rồi!”
"Đừng quên cô ấy là vợ của ai đấy nha anh bạn!"
……
Phòng thay đồ nữ, chỉ có một mình Kiều Huân.
Cô cởi bộ lễ phục màu mực ra, thân thể trắng nõn chỉ mặc nội y màu đen, hoạ tiết trên dó óng ánh dưới ánh đèn vàng.
Két một tiếng, cửa bị mở ra.
Kiều Huân hơi kinh ngạc, lập tức lấy áo sơ mi che lên ngực rồi xoay người lại nhìn.
Ngoài cửa, lại là Lục Trạch.
Anh nhìn cô chằm chằm, trở tay chậm rãi đóng cửa phòng thay quần áo lại…
Kiều Huân cắn môi dưới: "Lục Trạch, đây là phòng thay đồ nữ đấy!”
Lục Trạch lại làm như không nghe thấy, anh đi về phía cô, khi cô không kịp phản ứng thì lấy áo sơ mi trong tay cô ra.. Sau đó anh dùng một tay chống cô trước tủ quần áo, tinh tế quan sát cô dưới ánh đèn.
Kiều Huân không quen như vậy, da thịt mẫn cảm nổi lên một tầng da gà.
Cô khẽ run lên.
Cô không dám hét, vì khi hét lên cô sợ sẽ dẫn người khác tò mò bước vào đây.
Nhưng Lục Trạch không làm gì, anh chỉ lẳng lặng quan sát cô, như là bọn họ chưa từng là vợ chồng... như là lần đầu tiên anh nhìn thân thể cô vậy.