Trong buổi tiệc đêm giao thừa, em gái của ta, Vương Viện, dâng lên một điệu múa.
Từ lúc nàng ta tháo khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt của mình, ánh mắt phu quân của ta không thể rời khỏi nàng.
A, phu quân ta, cũng là đế vương của Đại Lương, Hiên Viên Hoành.
Vương Thái hậu rất vui vẻ, cầm lấy tay của Vương Viện, trò chuyện thân mật.
Sau khi nàng ta đi thay quần áo, phu quân lập tức cũng đi theo ra ngoài.
Ta không biết bọn họ nói cái gì, chỉ là sau khi hai người trở về, đôi mắt ai cũng đỏ hoe.
Thực ra ngôi vị Hoàng hậu này vốn nên thuộc về em gái Vương Viện của ta.
Chỉ là vào đêm trước ngày tổ chức hôn lễ, nàng ta đã bỏ trốn.
Đến cuối buổi tiệc, Vương Thái hậu lên tiếng:
- Nếu Viện Nhi đã quay trở về rồi thì ở lại trong cung bầu bạn với bà già này thêm một thời gian nữa.
Vương Thái hậu là cô của chúng ta.
Đêm đến.
Bệ hạ thiếu kiên nhẫn một cách lạ thường, nhiệt độ toàn thân cũng rất cao.
Ta sợ ngài ấy làm đứa nhỏ mới bốn tháng trong bụng ta bị thương, vừa khóc nức nở vừa nói:
- Bệ hạ, thân thể thần thϊếp không tiện, nếu không, ngài ….
Ngài ấy dường như đã tỉnh táo lại, ôm lấy ta đang khóc thút thít, nhỏ giọng an ủi, nhưng có chút lơ đãng..
Nửa đêm, hai vợ chồng luôn có gì đó để nói.
Ta hỏi:
- Tại sao muội muội … đột nhiên lại quay về ?
Sau khi Vương Viện bỏ trốn đã gặp một kiếm khách giang hồ, hai người nhanh chóng thành hôn, và cũng đã định cư ở Giang Nam.
Toàn thân ngài ấy cứng đờ trong giây lát, giọng nói như muốn gϊếŧ người:
- Trên người nàng ấy toàn là những vết sẹo xanh tím, đều là do tên cướp kia gây ra ! Trẫm đã chém hắn thành trăm mảnh rồi !
Vương Viện từng là trân bảo ngài ấy cẩn thận nâng trong lòng bàn tay, bây giờ ngọc quý gặp kiếp long đong, ngài ấy tự nhiên rất tức giận.
- Phải chăng bệ hạ muốn lập muội muội ….
Ta còn do dự chưa nói hết, ngài ấy đã ngắt lời ta:
- Chuyện quá khứ rồi, đừng nhắc lại nữa.
Sau khi Vương Viện bỏ trốn, cả nhà họ Vương đều hỗn loạn, cuối cùng quyết định để ta thay thế gả đi.
Thật ra lúc đó ta rất vui vẻ và chờ mong.
Vì nếu ta không gả cho vị đế vương trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú đó, Vương phu nhân sẽ ném ta cho một thương nhân đã qua tuổi 40.
Sáu vị phu nhân trong nhà tên thương nhân kia đều đều đã chết, mỗi người đều chết do bị hắn ta đánh.
Ngày thành hôn, Bệ hạ trông có vẻ sầu não uất ức, sau khi vén khăn cô dâu và uống rượu giao bôi, trong ánh nến, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của ngài ấy đầy vẻ đau thương.
Ta khẩn trương lắm, chỉ muốn nói gì đó để đánh vỡ sự yên tĩnh này, ngài ấy lại hỏi ta:
- Nàng thật lòng muốn gả cho trẫm sao, cùng trẫm đầu bạc răng long, cùng trẫm sống chung chăn gối, chết chung một huyệt sao ?
Có vẻ như sự tùy hứng của em gái đã làm trái tim ngài ấy tổn thương. Ta không biết giữa bọn họ đã xảy ra cãi vã như thế nào, chỉ thấy trên mặt ngài ấy vẫn còn nguyên một vết tát.
Thật ra ta từng gặp ngài ấy.
Năm ta mười ba tuổi, suýt chút nữa ta bị chết chìm, chính ngài ấy đã cứu ta.
Ta biết tương lai người ngài ấy cưới là Vương Viện.
Cho dù trong lòng ngưỡng mộ, ta cũng chưa từng có bất cứ hi vọng xa vời nào cả, khi nhìn thấy ngài ấy ở nhà họ Vương, ta đều tránh đi.
Ngày thành hôn, lòng ta đầy vui sướиɠ, ngượng ngùng gật đầu:
- Vâng.
Bây giờ, ở trong cung điện yên tĩnh, suy nghĩ của ngài ấy lại đã bay đi nơi nào rồi.
Đế vương muốn nạp phi tần là chuyện bình thường.
Ta là Hoàng hậu, ghen tị là điều tối kỵ.
Chỉ là, không quá hai ngày, Vương Viện đã bị bệnh.
Ngài ấy tìm đến ta, nói với ta:
- Nhuận Nhi, thái y nói …
Ngài ấy dường như khó mà mở miệng, một lúc lâu sau mới quyết định lên tiếng:
- Thái y nói, cơ thể của Viện Nhi quá yết ớt, nhất định phải uống máu trong bảy ngày mới có thể hồi phục.
Thái y còn nói, máu này nhất định phải đến từ cơ thể của ta, vì ta và nàng ta là chị em, ta lại là Hoàng hậu, có mệnh Phượng hoàng che chở, máu của ta mới có hiệu quả thần kỳ.
Ta cảm giác người lạnh quá, túi thơm đã thêu một nửa cho ngài ấy rơi xuống đất, tấm lưng vốn thẳng tắp của ta cũng bắt đầu cong xuống.