Bà nội vừa bước ra ngoài, ánh mắt nhìn thấy chiếc áo trắng tinh của Tống Xuân Mai trở thành màu xám xịt, bà liền hiểu chuyện gì xảy ra.
Bà nội lại nhìn đến khuôn mặt đỏ bừng của con dâu, cả khuôn mặt đều trở nên giận dữ, lộ ra thần sắc tức giận cực kỳ.
Bà nội nhịn không được mà khóe miệng cười cười, chỉ là không có lộ ra cho Tống Xuân Mai nhìn thấy mà thôi.
Trương Huệ Lan từ bao giờ trở nên nghịch ngợm như vậy, biết quậy phá chọc tức Tống Xuân Mai rồi.
Trương Huệ Lan lúc này khuôn mặt giả vờ vô tội đi đến tới trước mặt Tống Xuân Mai, hỏi: “Mẹ, quần áo của mẹ bị làm sao vậy?”
“Bị làm sao vậy? Mày không nhìn thấy sao mà còn hỏi? Có phải mày cố ý làm, giặt áo của tao thành như vậy hay không?” Tống Xuân Mai trừng ánh mắt tức giận nhìn Trương Huệ Lan hỏi.
Trương Huệ Lan lúc này giả bộ đáng thương nhìn Tống Xuân Mai nhẹ nhàng đáp, “Không phải con làm, lúc con giặt áo trắng của mẹ, vẫn còn rất sạch, rất trắng mà. Con cũng không biết chuyện gì xảy ra, có thể là trời mưa làm hư áo của mẹ rồi.”
Tống Xuân Mai đôi mắt lúc này bốc hỏa cả lên, khuôn mặt giận dữ quát lớn, “Mày mày... làm tao tức chết. Mày cố ý đúng không? Từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện này, chắc chắn là mày cố ý.”
Trương Huệ Lan tiếp tục giả bộ vô tội tiếp tục trả lời “Con thật sự không biết nha.”
“Mày, mày còn dám nói dối. Xem tao làm thế nào đánh chết mày.” Tống Xuân Mai tức giận cực độ, đôi bàn tay ngay lập tức hướng đến Trương Huệ Lan mà đánh.
Trương Huệ Lan làm sao có thể đứng im chịu bị đánh, nàng không có ngốc, ngay lập tức tránh né bàn tay của Tống Xuân Mai.
Trương Huệ Lan né tránh bàn tay của Tống Xuân Mai xong lại chạy đến một khoảng cách an toàn, Tống Xuân Mai muốn tới đánh nàng, nàng bất cứ lúc nào cũng có thể chạy trốn.
Tống Xuân Mai lúc này tức giận muốn điên rồi, nàng ngay lập tức cầm lấy đồ vật thuận tay, cầm lấy cây gậy gỗ liên tục đánh tới Trương Huệ Lan, muốn dạy dỗ cho Trương Huệ Lan một trận.
Trương Huệ Lan giống như con thỏ nhỏ xoay người mà bỏ chạy, nàng đâu có ngu mà đứng im chịu bị đánh.
Bà nội vốn định chạy lại ngăn lấy Tống Xuân Mai đánh Trương Huệ Lan, nhưng làm cho nàng bất ngờ là ngày hôm nay Trương Huệ Lan lại chạy, chứ không có đứng im chịu trận.
Trương Huệ Lan đây là đổi tính rồi, té ngã một lần đổi hoàn toàn tính nết, từ cách cư xử cho đến cả hành động.
Trương Huệ Lan ngày trước nếu là bị Tống Xuân Mai đánh, nàng sẽ đứng im mà chịu đòn, chứ không giống như hôm nay.
Tống Xuân Mai nhìn thấy Trương Huệ Lan bỏ chạy mà cả người ngây ngẩn, nàng không tin vào mắt của chính mình.
- Sao lại thế này? Trước kia cho dù ta có đánh có mắng như thế nào, Trương Huệ Lan vẫn sẽ chịu đựng? Sao hôm nay lại bỏ chạy.
Nhớ lại chuyện từ khi Trương Huệ Lan từ nóc nhà ngã xuống, hôn mê hai ngày. Sau khi tỉnh lại cả người hình như đã thay đổi hoàn toàn tính nết.
Thay đổi chỗ nào, nàng cũng nói không rõ, hình như là đầu óc bị hỏng rồi.
Trương Huệ Lan đứng lại ở cạnh cánh cửa, khuôn mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn về phía Tống Xuân Mai.
Tống Xuân Mai đứng dậy đuổi theo, Trương Huệ Lan lại bỏ chạy.
Cứ như vậy chạy đi chạy lại, khiến cho Tống Xuân Mai mệt muốn chết, nhưng lại không trúc giận nổi.
Tống Xuân Mai một đường vừa đuổi, một đường vừa mắng, cũng khiến cho Tống Xuân Mai mệt mỏi cả người..
Tống Xuân Mai đuổi không nổi nữa, lúc này chỉ thẳng vào mặt Trương Huệ Lan quát lớn, “Con nha đầu chết tiệt kia, mày chờ... mày chờ đó cho tao” Nói xong Tống Xuân Mai quay người rời đi.
Lúc này Tống Xuân Mai có thể xác định, Trương Huệ Lan té ngã từ trên nóc nhà xuống, đầu óc hỏng mất rồi.
Trương Huệ Lan nghe những lời chửi rủa của Tống Xuân Mai, mục đích của nàng cuối cùng cũng đạt được.
Nàng giả bộ đầu óc bị hỏng, sau này sẽ khiến cho cuộc sống của nàng tốt hơn, dựa vào đó mà làm việc nàng muốn làm.
Trương Huệ Lan mệt mỏi ngồi ở ven đường nghỉ ngơi một chút.
Nghĩ tới Tống Xuân Mai chật vật đuổi theo nàng cả chặng đường dài, trong lòng nàng không khỏi vui vẻ vô cùng.
Về sau Tống Xuân Mai còn muốn thoải mái sinh hoạt, thì từ nay về sau đừng quá đáng với nàng, nếu không cửa nhà của Tống Xuân Mai cũng sẽ không còn.
Trương Huệ Lan lúc này nghỉ ngơi đủ rồi, nàng đứng dậy trở về nhà, bước vào trong sân không nhìn thấy Tống Xuân Mai, bà nội cũng nói Tống Xuân Mai vẫn chưa trở về nhà.
Cả Trương Huệ Lan cùng bà nội cũng có chút tò mò, không biết Tống Xuân Mai chạy đi đâu.
Lúc này đột nhiên hai người nghe được bên ngoài có người vội vội vàng vàng kêu: “Xuân Mai, Xuân Mai....”