Bà nội của nàng là một người phụ nữ mạnh mẽ, bà nội không muốn làm liên lụy đến con cái, muốn tự mình nuôi sống chính mình.
Một mẫu đất một nửa trồng rau, một nửa còn lại trồng các loại lương thực để ăn dần dần.
Bà nội ăn cũng không nhiều, trong nhà có gà có đất có thể tự mình nuôi sống chính mình, nhưng trồng nhiều rau, cũng không đủ với hai đứa con dâu của bà nội, khiến cho tâm tình của bà nội có lúc không được vui vẻ.
Không phải trong nhà con dâu của bà nội không có những rau dại này, mà là cảm thấy bà nội không ăn nhiều, sợ bị người khác hái trộm hoặc là để lâu sẽ bị hỏng, cho nên các nàng thường xuyên qua hái, cuối cùng thành thói quen.
Cho nên, mặc dù trồng rau, bà nội cũng ăn không được bao nhiêu, bà nội cũng bất đắc dĩ, cũng không nói cái gì, sợ nói ra lại làm mất lòng con dâu, con trai của bà nội sẽ lại cảm thấy không vui.
Cha nàng, các thúc thúc cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt cũng không thèm để ý đến chuyện này, cuối cùng chịu khổ cũng chỉ có bà nội của nàng.
Kiếp trước, bà nội chịu đựng những chuyện này bà nội của nàng cũng không để ở trong lòng, dù sao cũng là chuyện nhỏ mà thôi, nhưng Tống Xuân Mai thường xuyên ở trước mặt nàng nói bà nội không tốt.
Nói Trương Huệ Lan thời điểm vừa mới sinh ra, bà nội nhìn thấy nàng là một đứa con gái, còn muốn đem nàng tặng cho người ta.
Nói bà nội hiện tại đối nàng tốt, chính là bà nội già rồi, muốn nàng chăm sóc cho bà nội, đưa tiền cho bà nội dưỡng già.
Còn nói bà nội không có thích nàng, đối xử với nàng những chuyện tốt đều là giả, đối với nàng chỉ là lợi dụng.
Khiến cho nàng kiếp trước đối với những lời nói này của Tống Xuân Mai tiêm nhiễm vào đầu, vô tri vô giác khiến cho nàng trong lòng đối với bà nội cảm thấy không tốt, thậm chí tới nàng còn chán ghét bà nội.
Vì có thể có được tình yêu của Tống Xuân Mai, nàng cùng bà nội kiếp trước đã phân rõ giới hạn, dùng hết sức biểu hiện ra mặt, khiến cho bà nội cảm thấy đau lòng vô cùng.
Ngày 30 tháng tám năm đó, bầu trời đầy mây, trời thì lại cực kỳ mưa to, Tiểu Quân muốn ăn dưa hấu, Tống Xuân Mai lại tiếc tiền mua.
Nàng biết bà nội trong vườn rau có dưa hấu, liền bị Tống Xuân Mai xúi giục đi về nhà bà nội xin dưa hầu.
Trương Huệ Lan trở về cùng bà nội nói muốn ăn dưa hấu, bà nội không nói hai lời liền trong trời mưa đội nước mưa xuống ruộng hái dưa hấu cho nàng ăn.
Ai biết bà nội mới vừa đi không được bao lâu, bầu trời sấm sét ầm ầm, gió lốc mạnh mẽ thổi tới, trên bầu trời hiếm thấy mưa đá không ngừng rơi xuống.
Ngày hôm đó mưa đá vô cùng mãnh liệt, nóc nhà đều bị rớt cho thủng lỗ, mưa đá rơi trên mặt đất có thể bằng cả cái nắm tay của Trương Huệ Lan.
Trời hết mưa không bao lâu, có người xuống ruộng làm việc, liền phát hiện bà nội đầu đầy máu đã ngã xuống mương, đã không còn hơi thở mà chết đi, chỉ vì nàng muốn ăn dưa hấu, bà nội cũng mất mạng vì chuyện đó.
Chuyện này cũng làm cho Trương Huệ Lan áy náy một khoảng thời gian cực kỳ dài, cho đến khi kiếp trước nàng chết rồi, nàng cũng không có tha thứ cho chính mình.
Bà nội được cha nàng cùng hai vị thúc thúc đưa trở về nhà, ba ngày sau liền hạ thổ chôn xuống đất, khiến cho Trương Huệ Lan kiếp trước áy náy cả đời không quên.
Bà nội đi rồi, hai gia đình bắt đầu tranh đoạt tài sản của bà nội để lại, một mẫu đất đó đã làm cho hai gia đình, cả ngày sáo sào cả lên, về sau thôn trưởng đưa ra một cái chủ ý, mỗi nhà đều chia đôi đất ra, bọn họ cuối cùng mới yên lặng, không tiếp tục quậy phá nữa.
Nhớ lại những chuyện cũ, khiến cho nước mắt của Trương Huệ Lan không ngừng chảy xuống, những chuyện mà kiếp trước nàng đã sai lầm tạo ra, nàng sẽ không mắc phải ở kiếp này nữa, nàng sẽ thay đổi tất cả mọi thứ, chăm sóc cho bà nội của nàng thật tốt.