Cố Hiên Hãy Ngoan Nào

Chương 3: Không thoải mái

Ăn cơm xong, Cố Hiên dọn dẹp nhà cửa, rửa bát đũa sạch sẽ, sau đó về phòng lấy quần áo, đi vào phòng tắm.

Cô tận hưởng những tia nước ấm áp từ vòi hoa sen bắn lên người, tắm xong, mặc quần áo vào, trên mặt cô mang lên một tầng màu đỏ hồng do tắm nước nóng mang lại, trông vừa đáng yêu, vừa quyến rũ, lại có chút ngây thơ. Bộ đồ mặc ở nhà rộng rãi cũng không che lấp hết được đường cong mê người trên cơ thể cô.

Cửa phòng tắm đối diện với phòng khách.

Khi Cố Hiên vừa bước chân ra khỏi cửa phòng tắm, đối mặt liền thấy được Trịnh Trí đang cầm cốc nước đi từ phòng bếp ra, chuẩn bị đến chỗ bộ sô pha phòng khách.

Trịnh Trí cũng thấy được Cố Hiên, hắn hơi khựng lại một chút, tầm mắt dừng ở trên đôi má đỏ hồng vì nước nóng của cô, lại dịch xuống nơi nhô cao trước người cô, sau đó nhanh chóng quay mặt tiếp tục đi đến chỗ ghế sô pha ngồi xuống, bật ti vi lên xem, coi như chưa từng có gì xảy ra.

Cố Hiên cảm thấy hơi ngại, vội vàng đi về phòng ngủ của chính mình. Nằm trên giường, nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Trịnh Trí, cô không khỏi cảm thấy có chút ngột ngạt, không thoải mái. Cô còn phải chịu đựng sự ngột ngạt, không thoải mái này thêm 6 ngày nữa.

Hôm sau, giáo viên môn kinh tế chính trị có việc bận đột xuất, nên cả lớp được nghỉ học hai tiết cuối. Cố Ninh đi chợ xong, về đến cửa nhà mới là bốn giờ chiều. Cô ấn ngón trỏ lên khóa điện tử, “lạch cạch” một tiếng, khóa điện tử mở ra, Cố Hiến vặn tay nắm cửa, bước vào nhà.

Cảnh tượng trong phòng khách làm Cố Hiên hoảng sợ đánh rơi cả túi thức ăn xuống nền nhà.

Trên chiếc ghế sô pha phòng khách, Trịnh Trí ngồi dưới, phần thân trên không mặc gì, lộ ra làn da rám nắng, cơ ngực săn chắc. Một người phụ nữ tóc xoăn ngắn che hết khuôn mặt, phần trên chỉ mặc mỗi chiếc áσ ɭóŧ đang chống hai đầu gối sang hai bên chân Trịnh Trí. Người phụ nữ kia cúi đầu, nhìn tư thế giống như đang hôn Trịnh Trí. Mà Trịnh Trí, hai tay lại ôm sau tấm lưng trần của người phụ nữ kia.

Nghe thấy tiếng đồ rơi lộp bộp xuống sàn nhà, hai người đều giật mình ngẩng mặt lên, người phụ nữ kêu “A!” một tiếng, vội vàng rời khỏi người Trịnh Trí, đi xuống ghế sô pha, nhặt chiếc áo màu hồng rơi trên sàn nhà, nhanh chóng choàng vào người.

Trịnh Trí lại là ngồi yên không động đậy, phần thân trên không mặc gì, phần thân dưới vẫn mặc quần âu màu đen nhưng cúc đã được cởi ra, khóa đã kéo xuống dưới, lộ ra một mảnh quần sịp màu xanh sẫm, hắn quay đầu, nhìn về phía Cố Hiên, đôi lông mày không nhịn được nhíu lại, hắn nhớ rõ hôm qua cô nói 6 giờ tối mới về đến nhà. Bởi vậy vừa nãy, khi Kiều Nhan chủ động quyến rũ hắn, hắn cũng không cự tuyệt.

“Trịnh Trí, em, em về trước…!” Cô gái tóc xoăn đã mặc xong chiếc áo ren bó sát người, vội vàng cầm lấy chiếc túi xách màu trắng, bay nhanh đi về phía cửa nhà, khi đi ngang qua chỗ Cố Hiên còn không nhịn được liếc nhìn cô một cái, sau đó giơ tay mở cửa ra, “rầm” một cái, đóng lại.

Trong căn hộ hiện chỉ còn hai người Cố Hiên và Trịnh Trí.

Cố Hiên vẫn đứng yên ở đó, đôi mắt mở to kinh ngạc, miệng lắp bắp không ra tiếng.

“Sao lại về giờ này?” Trịnh Trí nhìn Cố Hiên một lúc, thấy cô cứ đứng yên ở đó không động đậy, hắn nhíu nhíu mày, khẽ dịch người về phía trước, đứng dậy, hai tay đưa lên phía trước kéo khóa quần lên, cài cúc, sau đó cúi đầu nhặt chiếc áo sơ mi trắng rơi trên đất lên. Toàn bộ hành động đều thật lưu loát, tự nhiên, không mang theo một chút vướng vấp nào, cứ như thể những chuyện vừa phát sinh đều thật bình thường.