Cố Hiên Hãy Ngoan Nào

Chương 1: Đây là ba dượng của con

“Cố Hiên, đây là Trịnh Trí, ba dượng của con. Chào ba đi con.”

Cố Hiên không biết, đây đã là lần thứ bao nhiêu mẹ cô dẫn một người đàn ông về và bảo cô gọi là ba dượng, chỉ có điều, người đàn ông lần này trông rất trẻ, chỉ tầm 30 tuổi, khuôn mặt thành thục, góc cạnh rõ ràng, hàng lông mày rậm sắc nét, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, thâm trầm hơi híp lại nhìn cô.

Hắn mặc chiếc áo sơ mi màu trắng được cởi hai chiếc cúc bên trên để lộ ra một tảng da thịt rắn rỏi, màu đồng, bên tay cầm chiếc áo vest màu xanh đen, đôi chân thẳng dài được bao phủ bởi chiếc quần âu cùng màu với áo vest.

Cố Hiên đối diện với ánh mắt của hắn, không nhịn được co rụt lại một chút, khẽ mở miệng:

“B…Ba!”

Một tiếng ba này quá gian nan, cũng không thể trách cô được, người đàn ông này còn quá trẻ, nhìn qua chỉ hơn cô tầm 7-8 tuổi.

Cố Hiên năm nay 21 tuổi, đang theo học tại đại học A, khoa quản trị doanh nghiệp.

Dáng người cô hơi gầy, nhưng những chỗ cần có da thịt lại không hề kém cạnh, phần ngực nhô lên, cặp mông căng vểnh, làn da trắng mịn, đôi môi đỏ mọng, đặc biệt là đôi mắt, rất quyến rũ, hàng mi dài rậm rạp, chỉ nhìn vào đã bị hút hồn. Cô mặc một bộ quần áo ở nhà màu hồng, in hình bông hoa năm cánh, trông càng nổi bật làn da mịn màng và nét ngây thơ của cô gái mới lớn.

Trịnh Trí nhìn thẳng vào cô, một bên mày đẹp hơn nhướn lên, trong đôi mắt hẹp dài ánh lên một chút gì đó khó phát hiện, khóe môi hơi nhếch lộ ra một nụ cười, đáp lời, “Chào con.”

Không thể phủ nhận, Trịnh Trí rất đẹp, vừa hơi nhếch miệng cười lại càng đẹp hơn, nam tính mười phần, cực kỳ thu hút người khác phái.

Tầm mắt của Cố Hiên bắt gặp ánh mắt của hắn, cô vội vàng cụp mắt xuống né tránh, trong lòng suy nghĩ không biết người này sẽ trở thành “ba dượng” của cô trong bao lâu? Nếu giống như những người bạn trai trước đây của mẹ, thì hẳn là 1 tháng đi. Nhưng người “ba dượng” này đẹp trai, trẻ trung, có khí chất hơn hẳn, có lẽ sẽ lâu hơn, 2 tháng hoặc 3 tháng gì đó, hoặc cũng có thể là mãi mãi. Dù sao, cô cũng không hiểu được ý tưởng trong lòng mẹ.

“Mẹ, con đi sắp cơm ăn tối.” Nói xong, Cố Hiên xoay người đi về phía phòng bếp.

Trịnh Trí nhìn theo bóng dáng cô đến khi khuất hẳn sau cánh cửa phòng bếp mới thu hồi ánh mắt trở về.

“Trịnh Trí, anh ngồi ở đây đi.” Diệp Hà khoác tay Trịnh Trí, kéo hắn ngồi xuống một chiếc ghế ở phòng ăn, sau đó cầm lấy chiếc vest trong tay anh, đi về phía phòng ngủ của cô, giúp anh treo lên giá treo quần áo trong đó.

Một lát sau, Cố Hiên bê đồ ăn lên trên bàn, một đĩa bò xào đậu hà lan, một đĩa đậu phụ chiên vàng, một bát canh trứng cà chua và chút lạc rang. Cô sắp bát và đũa đến trước mặt mẹ, sau đó lại để một chiếc bát và đũa đến trước mặt “ba dượng”, cuối cùng là để một chiếc bát và đôi đũa ở trước mặt chính mình.

“B..ba mẹ ăn cơm!” Cố Hiên cất tiếng mời, không dám nhìn vào mặt Trịnh Trí, cô dù sao cũng vẫn còn cảm thấy hơi xa lạ, có chút ngại ngùng.

“Ăn đi, ăn đi.” Diệp Hà gắp một chút thịt bò xào đặt vào trong bát Trịnh Trí, “Anh ăn cái này đi, tăng cười sức lực.” Nói xong, cô chớp chớp mắt, đầy ái muội nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt.

Trịnh Trí nhìn cô, sau đó tầm mắt lại thoáng đảo qua Cố Hiên, ám chỉ con gái cô vẫn còn ở đây.

Diệp Hà lại tỏ ra không sao cả, ghé sát người lại gần hắn, nói: “Không sao, con bé đã lớn, mấy việc này con bé đều hiểu được.”

Cố Hiên không nói gì, cũng không hề thấy bất ngờ, ngạc nhiên, hay ngượng ngùng xấu hổ, hiển nhiên, cô đã quá quen với những cảnh tượng như vậy, dù sao, đây cũng không phải người “ba dượng” đầu tiên của cô. Mà cô cũng không nhớ rõ đây là người “ba dượng” số bao nhiêu.

Trịnh Trí thấy Cố Hiên không có chút biểu hiện gì khác biệt, liền hơi nhướn mày, cũng không nói gì, chỉ gắp đồ lên ăn, cũng không để ý đến Diệp Hà đang không ngừng dán cơ thể sát vào hắn.

Ăn cơm được một lúc, Diệp Hà liền nhìn Cố Hiên nói:

“Cố Hiên, ngày mai mẹ sẽ đi công tác một tuần. Con ở nhà với ba con nhé.”

“Dạ?” Cố Hiên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía mẹ cô, sau đó lại thoáng nhìn qua Trịnh Trí, thấy hắn không có biểu hiện gì khác biệt, hẳn là đã biết việc này từ trước.

“B…ba không đi cùng mẹ sao?” Cố Hiên hỏi, cô vẫn chưa quen gọi người đàn ông trẻ trung trước mặt là ba.

“Ba con không đi, ba con còn có việc phải xử lý ở đây, không đi theo mẹ được.” nói đến đây, Diệp Hà liếc mắt nhìn Trình Trí một cái, “Buồn ghê.”

Diệp Hà làm nũng, lay lay cánh tay Trịnh Trí, thấy hắn không phản ứng gì, cô bĩu môi một cái, cũng không dám tỏ thái độ gì thêm, tiếp tục ăn cơm.