Ông Chủ Lớn Trong Giới Bắc Kinh Hư Hỏng

Chương 3: Hãy nghe rõ và cút ra ngoài!

“Trong trường hợp đó, tốt nhất cô nên gọi điện cho chồng và nói với anh ấy…” Lục Chiêu Chiêu nói, lấy điện thoại di động ra bấm số của Tống Tư Niên.

Liêu Diễm lập tức hoảng sợ, cô nhanh chóng bước tới ngăn cản cô: "Thiếu gia chắc đang ở nơi làm việc. Anh ta ghét nhất bị quấy rối. Tốt nhất là cô Lục đừng gây rắc rối."

Cô nói điều này với một lời cảnh báo rõ ràng.

Lục Chiêu Chiêu khẽ hừ một tiếng, ra hiệu tay lại gần với Liêu Diễm

Liêu Diễm không biết tại sao và vô thức tiếp cận.

“Bốp!" Một cái tát chói tai vang vọng khắp phòng khách.

Những người hầu khác có mặt đều bị sốc. Họ không ngờ rằng Lục Chiêu Chiêu lại thực sự ra tay.

Và người bị đánh chính là quản gia.

Liêu Diễm ngã xuống đất, giận dữ trừng mắt nhìn Lục Chiêu Chiêu, "Cô bị điên à?!"

Lục Chiêu Chiêu lạnh lùng nhìn Liêu Diễm, nhếch môi mỉa mai: "Tôi cũng làm theo yêu cầu của chồng tôi, nếu cô không hài lòng với cách hành xử của tôi, có thể nói thẳng với chồng tôi."

Liêu Diễm đã ở bên Tống Tư Niên lâu như vậy, sao cô có thể không biết anh chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện tầm thường như vậy, dù cô có lên tiếng cũng sẽ bị phớt lờ.

Cô từng nghe Tiêu Cảnh Lan nói, Lục Chiêu Chiêu chẳng qua chỉ là đối tượng đám hỏi, mới gặp mặt một lần đã nhận được giấy đăng ký kết hôn, có lẽ Tống Tư Niên cũng không có tình cảm gì với cô.

Vốn định ra oai bắt nạt cô,sau này bắt cô phải cư xử đúng mực, nhưng không ngờ cô lại vô lễ như vậy.

Liêu Diễm nắm chặt tay, khuôn mặt nhăn nheo đầy oán giận, "Tôi là người được phu nhân phái đến chăm sóc thiếu gia.Cô làm điều này là đang...!"

Cô chưa kịp nói hết lời thì Lục Chiêu Chiêu đã tát mạnh vào mặt cô.

Nhắc đến người phụ nữ đó, Lục Chiêu Chiêu không thể kìm nén được cơn tức giận.

Vừa rồi cô còn nghi ngờ liệu Liêu Diễm và Cảnh Tiêu Lan có phải là cùng một nhóm hay không, nhưng bây giờ điều đó đã được xác nhận!

Cô khẳng định không ít lần bị Tiêu Cảnh Lan bày mưu đặt kế.

Người đàn bà này cho phép mọi người bắt nạt và xúc phạm cô, nhưng bà ta chỉ giả vờ là một người có khuôn mặt hiền lành như một người mẹ trước mặt cô.

Mục đích là để khống chế cô và làm tổn thương Tống Tư Niên...

Nghĩ đến đây, Lục Chiêu Chiêu không còn giả vờ nữa, túm lấy Liêu Diễm lắc từ trái sang phải rồi tát thêm mấy phát

"A..a!"

Những người hầu khác đều bị bộ mặt hung hãn của Lục Chiêu Chiêu làm cho sợ ngây người, những người vốn định đi lên ngăn cản đều sững sờ tại chỗ. Bất lực nhìn Liêu Diễm bị Lục Chiêu Chiêu đánh thành đầu heo.

Một lúc sau, Lục Chiêu thu tay lại, ngồi trở lại trên sô pha, liếc nhìn đám người hầu rồi nói: “Tôi hiện tại là vợ nhà họ Tống, các người cho dù không thích cũng phải nhịn, tốt nhất đừng để tôi nhìn ra, nếu không cô ta chính là kết cục của các ngươi"

Một số người hầu khác cùng cấu kết với Liêu Diễm đã lén lút trao đổi ánh mắt với nhau.

"Lục cô nương, mới ngày đầu tiên đến Tống gia, người đã hống hách như vậy, sợ rằng cô ở Tống gia không được bao lâu!"

"Hãy tha thứ cho chúng tôi vì chúng tôi không thể chấp nhận một người như cô Lục. Chúng tôi sẽ không phục vụ một người phụ nữ bạo lực và độc ác như cô!"

“Nếu tin tức về hành động của Lục tiểu thư đến tai thiếu gia, e rằng địa vị của Lục phu nhân sẽ bị mất!”



Nghe những lời của người hầu trước mặt, Lục Chiêu Chiêu không khỏi vỗ tay: "Nói hay lắm, các ngươi đã có can đảm như vậy, ta sẽ giúp các ngươi. Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi sẽ bị sa thải."

Giọng điệu của cô nhẹ nhàng,làm cho tất cả những người hầu ở đây đều ngẩn ngơ.

"Ngươi không có tư cách!" Liêu Diễm là người đầu tiên quát lên, nhưng khuôn mặt cô đau nhức và sưng tấy, lập tức nhe răng trợn mắt

Lục Chiêu Chiêu cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng liếc cô: "Dù cô có thừa nhận hay không, tôi là vợ hợp pháp của Tống Tư Niên, tôi vẫn có năng lực sa thải một số người hầu của cô."

Nói xong, Lục Chiêu Chiêu xua tay như muốn xua đuổi con ruồi và nói : " Được rồi, cút ra ngoài đi"

Những người hầu khác lập tức hoảng sợ. Làm người hầu trong nhà họ Tống rất dễ dàng, lương lại cao, nhưng vấn đề lớn nhất là chủ nhân không hề quan tâm đến họ.

Liêu Diễm bất mãn nghiến răng: "Cô sẽ hối hận!

Ngày đầu tiên vào nhà Tống, cô đã đuổi hết người hầu ra ngoài, cô nghĩ thế giới bên ngoài sẽ nhận xét gì về cô khi cô chỉ mới được cưới về?

Lục Chiêu Chiêu khóe miệng đột nhiên nhếch lên, nhưng đôi mắt lạnh lùng nhìn: " Cô cho rằng tôi sẽ quan tâm sao? Với nguồn tài chính của nhà họ Tống, liệu có thiếu người hầu không?"

Cô từ từ đứng dậy, nhìn chằm chằm Liêu Diễm: "Ngược lại, những người hầu này bị đuổi ra khỏi đây, là những cái miệng không sạch sẽ,hành động ngu dốt, liệu có ai nguyện ý thuê các ngươi về?

".."

Những lời này hoàn toàn là một đòn giáng mạnh vào những người hầu đang có mặt ở đây.

Họ dựa vào thâm niên của Liêu Diễm người được Tiêu Cảnh Lan coi trọng, cho nên đã nghe theo mệnh lệnh của cô Liêu mà tập thể bắt nạt người vợ mới.

Nhưng tất cả bọn họ đều quên mất rằng dù Liêu Diễm có được coi trọng đến đâu, dù cao sang đến bao nhiêu thì cô cũng chỉ là một người hầu mà thôi.

Lục Chiêu Chiêu thấy bọn họ đều sợ hãi, rụt cổ lại không dám nhìn cô, hừ nhẹ một tiếng rồi quay về phòng.

Kiếp trước cô cho rằng chính vì thân phận của mình mà những người hầu này khinh thường cô. Không ngờ Tiêu Cảnh Lan nhúng tay vào

Chỉ hai năm sau khi gặp Tống Tư Niên ở kiếp trước, cô mới biết mình hoàn toàn không phải con ruột của Lục gia. Vợ chồng Lục gia sớm đã biết, cho nên không quan tâm đến tiếng xấu của Tống Tư Niên mà để cô đính hôn với anh.

Cho dù là hai năm sau khi con gái thật của nhà Lục gia về, họ vẫn nhất quyết muốn cô-con gái giả thực hiện hôn ước này vì con gái thật và Tống Tư Niên không hợp nhau.

Năm đó, ngày thứ hai sau khi cô và Tống Tư Niên đăng ký kết hôn thì Lục gia trực tiếp công bố thân phận của cô là con gái nuôi, nhằm mục đích lót đường cho con gái thật của họ.

Vì danh tính giả này mà cô đã bị nhà họ Tống chế giễu rất nhiều.

Nhưng Lục gia căn bản không quan tâm đến sự sống hay cái chết của cô, họ chỉ bán cô cho Tống Tư Niên và trao đổi một bản hợp đồng.

Bây giờ cô ấy được tái sinh, cô sẽ không bị thao túng như kiếp trước!

Muốn chiếm thế chủ động thì trước tiên phải có lợi thế mới được.

Sau khi đóng cửa lại, Lục Chiêu Chiêu lập tức đi đến ghế sô pha trong phòng cầm máy tính lên.

Nếu cô nhớ không lầm thì gần đây có một cuộc đấu giá gây chấn động cả nước.

Bởi vì cuộc đấu giá này đã bán được một bức tranh nổi tiếng với giá cao ngất trời.

Nhưng sự tập trung của cô không phải là những bức tranh nổi tiếng này mà là bức tranh có tên là "Hồi ức".

Giá đấu của bức tranh này lúc đầu chỉ là 100.000 nhân dân tệ.

Nhưng họa sĩ qua đời không lâu sau đó, bức tranh “Hồi ức”, là bức tranh tuyệt bút cuối cùng của vị họa sĩ, giá đã tăng gấp 10 lần.

Đây cũng là những thông tin cô nghe được từ các tiểu thư nhà giàu nói chuyện khi còn ở nhà họ Tống

Nếu thắng được bức tranh trong cuộc đấu giá, cô sẽ có vốn khởi nghiệp.

Bây giờ chỉ cần tìm cách lấy được vé tham gia cuộc đấu giá đó...

Lục Chiêu Chiêu ôm máy tính, dựa thẳng vào ghế sofa, nhìn bàn tay nãy cô đánh Liêu Diễm vẫn còn hơi sưng tấy, rồi nhìn về phía căn phòng yên tĩnh không có người.

Cô nhẹ nhàng thở dài, sau trận cãi vã vừa rồi cảm thấy rất sảng khoái, nhưng cô vẫn ở trong phòng Tống Tư Niên mà không có sự cho phép của anh, cô không biết buổi tối anh trở về sẽ nói gì.

Đôi mắt ngấn nước của Lục Chiêu Chiêu nheo lại, xem ra chỉ có thể sử dụng biện pháp này...