Dứt câu, Trì Di và Trì Cảnh Huy đều quay đầu nhìn ả, Chúc Tích An suýt nữa không khống chế được biểu cảm, cười qua loa nói: “Sao mọi người căng thẳng vậy, tôi chỉ nhắc lại một ít chuyện cũ trước kia ở nước Mỹ thôi mà.”
Trì Cảnh Huy hơi bất mãn, “Thời điểm này bà nói chuyện đó làm gì, hết chuyện để nói đúng không?”
Chúc Tích An không quan tâm mấy lời này của Trì Cảnh Huy lắm, chỉ nhìn chằm chằm Triệu Mạn Ca.
“Dì Chúc hiểu biết sâu rộng ghê.” Triệu Mạn Ca cũng cười, “Xem dì hiện tại tiếc kìa, nhất định là trong lòng cũng khó chịu nhỉ?”
Chúc Tích An cười gượng, “Đúng vậy, trong lòng cảm thấy đáng tiếc.”
Đáng tiếc cô ta không bị phán tử hình.
Khi nói chuyện, vυ' Trương lại dẫn một người đi vào.
Chúc Liên Nghi mặc một chiếc váy voan trễ vai, tóc búi ở sau đầu, giống như công chúa Bạch Tuyết, ả vừa bước vào phòng khách thì thấy Triệu Mạn Ca, sắc mặt lập tức tối sầm lại như mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết, “Sao cô lại ở đây?”
Triệu Mạn Ca quay đầu, đưa mắt ra hiệu cho Trì Di.
Anh gọi tôi tới nên anh phải giải thích tại sao tôi ở đây chứ.
Trì Di cong eo ngồi lột quả hạch, không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Sao cô ở đây?”
Một người ngoài như cô lấy tư cách gì chất vấn khách của tôi sao lại ở đây chứ?
Sắc mặt Công chúa Bạch Tuyết trắng bệch, khí thế hùng hổ doạ người trước đó nghẹn lại, chuyển thành uất ức tủi thân, “Hôm nay chị nói anh về nhà, tôi nghĩ là người một nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, cho nên…”
Cô ta còn chưa kịp nói hết, Trì Di đã đứng dậy, lướt qua người cô ta đi về phía phòng ăn.
Không làm gì khác mà chỉ giúp vυ' Trương bưng tô canh gà nóng hổi. Nhưng loạt động tác này lại khiến Chúc Liên Nghi bị bẽ mặt, chị gái của cô ta Chúc Tích An cũng đẹp mặt không kém.
“Trì Di!” Trì Cảnh Huy quát lên, định dùng uy nghiêm của chủ nhà để khiến Trì Di sợ hãi, “Thái độ của con là sao đây? Nói như nào Tiểu Nghi cũng được xem là dì nhỏ của con đấy!”
Trì Di để bát canh gà xuống, chống tay lên bàn, quay đầu nhìn Trì Cảnh Huy, “Dì nhỏ? Mẹ tôi là con gái một, tôi không biết rằng mẹ tôi còn có cả em ruột cơ đấy.”
Trì Cảnh Huy nghẹn giọng, ngoài việc cau mày bày ra dáng vẻ uy nghiêm thì ông ta chưa tìm ra cách khác thể hiện sự tức giận của mình. Đứa con trai này khi còn nhỏ đâu có như này, cùng lắm là tỏ thái độ khó chịu với hai chị em họ Chúc, sao bây giờ càng lớn càng không đàng hoàng, lại dám ăn nói vô lễ như này.
Xem ra là ở bên Brazil không ai dám quản, ngay cả huấn luyện viên trưởng và chủ câu lạc bộ đều ủng hộ anh nên anh ngày càng ngang ngược.
Triệu Mạn Ca ngồi một bên vừa xem kịch vừa nghĩ thầm, xem ra gia đình này không thể nào hòa thuận được rồi.
Lúc này vυ' Trương lau tay lên tạp dề, phát huy tác dụng của bản thân với vai trò là người hòa giải, “Được rồi được rồi, hiếm lắm mới có dịp Tiểu Di quay về, mọi người mau ngồi xuống ăn cơm nào!” Bà quay đầu lại kéo Triệu Mạn Ca, “Cô Triệu, cô cũng ngồi đi!”
Lạ, lạ quá. Nếu không phải vì muốn gặp mặt Chúc Tích An, Triệu Mạn Ca cũng lười đến tham gia buổi họp mặt gia đình này, cô nhìn Chúc Tích An ngồi xuống, lập tức ngồi xuống vị trí đối diện ả ta.
Cũng là vị trí bên cạnh Trì Di.
Trì Di nhìn cô một cái, giúp cô bày bát đũa ra.
“Đây là vị trí của tôi!” Thấy chỗ ngồi của mình bị Triệu Mạn Ca chiếm lấy, Chúc Liên Nghi chỉ muốn kéo cô ra ngoài ngay tức khắc, “Nhà chúng tôi đều rất chú trọng chỗ ngồi, cô vừa đến đã ngồi lung tung như này không sợ người khác chê cười à?”
Cô ta khoanh tay tay nhìn Triệu Mạn Ca, chờ cô đứng dậy nhường chỗ.
“Đến tận bây giờ tôi mới biết chỗ ngồi trong nhà họ Trì chúng tôi còn cần một người ngoài đến sắp xếp đấy?” Trì Di đặt mạnh chiếc đũa xuống như thể muốn bẻ gãy nó vậy.
Sắc mặt Chúc Liên Nghi lúc này xanh trắng đan xen, nhưng Chúc Tích An vẫn rất bình tĩnh tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Đúng là diễn viên có khác.
Trì Cảnh Huy nghiêm mặt, quan sát Chúc Liên Nghi gây tranh cãi vô lý và con trai đang tức giận, suy xét hồi lâu, cuối cùng quyết định đứng về phía con trai, “Tiểu Nghi, cô Triệu là khách, em khách sáo chút đi.”
Tuy vẫn chưa phải là bạn gái của con trai, nhưng lại là cô gái đầu tiên được con trai dẫn về nhà sau hai lăm năm, dù thế nào cũng phải đối xử tốt với cô.
“Khách mời” Triệu Mạn Ca lại không hiểu tâm tư của Trì Cảnh Huy, cô đứng dậy phủi phủi góc váy, cầm túi xách lên, nói: “Xem ra hôm nay cháu đến không phải lúc, làm phiền chú dì nhiều rồi, ngày mai cháu còn có chuyến công tác nên xin phép về trước, lần sau có cơ hội sẽ mời chú dì ăn cơm.”
Nói xong, không đợi mọi người kịp phản ứng liền đứng dậy rời đi luôn.
Trì Di hai ba bước liền đuổi theo kịp, nhưng không có ngăn lại Triệu Mạn Ca mà là đi ra ngoài cùng cô, hoàn toàn làm lơ tiếng gọi phía sau.
“Phải đi rồi sao?”
Trì Di kéo tay Triệu Mạn Ca lại, nhưng Triệu Mạn Ca lại vô thức vùng vẫy, Trì Di hơi dùng sức áp cô lên trên tường.