Nam Chính Thật Nông Cạn

Chương 10

Sáng sớm hôm sau, cô bị tiếng chuông điện thoại của mình đánh thức.

“Cô Triệu? Cô vẫn đang ngủ sao?”

Là giọng nói của La Như Ty, không lạnh lùng giống như thường ngày, mà có hơi nóng nảy.

Triệu Mạn Ca dụi mắt một cái, nhìn chỗ khe hở ở rèm cửa sổ lộ ra ánh mặt trời yếu ớt, miễn cưỡng nói: “Còn sớm mà, có việc gì hả chị?”

La Như Ty ở đầu dây bên kia im lặng một chút, bỏ lại một câu “Tự cô lên mạng xem đi” rồi cúp điện thoại.

Triệu Mạn Ca ngồi ngẩn ngơ trong chốc lát, khi ý thức dần dần tỉnh táo, cô mới chú ý tới phòng mình không có một bóng người. Phút chốc từ trên giường đi xuống, ngay cả giày cũng không kịp mang, cô vào nhà vệ sinh nhìn, cũng không có ai.

Trì Di, anh được lắm.

Triệu Mạn Ca chống gương trong phòng vệ sinh, nhìn phòng khách sạn trống rỗng, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên cười hay nên khóc.

*

Trong đại sảnh khách sạn Meyer, Trì Di lấy được cặp kính râm, xách theo hành lý, làm xong thủ tục trả phòng rồi đi ra ngoài.

Anh tiện tay gọi một chiếc xe taxi, tài xế nhiệt tình xuống xe giúp anh chuyển hành lý ra cốp sau, sau đó hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”

“Nguyệt Lượng Loan.”

Tài xế không khỏi nhìn Trì Di thêm mấy lần, vừa nãy ông cảm thấy khí chất người đàn ông này không tầm thường, không ngờ anh vậy mà sống ở Nguyệt Lượng Loan, khu đất đó ở Đế Đô cho dù là người nhà giàu có tiền cũng không mua được. Đó không phải là khu nhà giàu, mà là khu dành cho người có tiền có quyền.

Nhưng hiển nhiên ánh mắt của tài xế này không tốt lắm, không nhận ra được ngôi sao bóng đá người Hoa khiến cả nước kiêu ngạo, dù quốc tịch của anh không phải Trung Quốc.

“Sáng sớm mà trông cậu vui vẻ thật đó!”

Đây là nét đặc sắc của tài xế taxi Đế Đô, có thể nhanh chóng bắt chuyện với bất cứ ai.

Trì Di nâng kính râm lên, khóe miệng không kiềm chế được gợi lên một nụ cười, “Đúng vậy, sáng nay tôi đã hoàn thành được một nguyện vọng lớn trong đời.”

“Vậy sao! Nguyện vọng gì thế?” Tài xế taxi hỏi, nhưng ông không cho Trì Di cơ hội trả lời, “Để tôi đoán thử một chút, nguyện vọng của người sống trên đời, ngoài đề tên trên bảng vàng thăng quan phát tài, chính là ôm được người đẹp động phòng hoa chúc, ta thấy cậu cảnh xuân đầy mặt, chắc là cái sau đúng không?”

Trì Di khụ khụ, nói: “Cũng không khác lắm.”

Tối hôm qua dưới tình thế nguy cấp, lúc đầu anh chỉ định giả vờ ngủ, ai ngờ ngủ thật lúc nào không hay, lúc tỉnh dậy trời đã sáng choang, lại nhìn thấy Triệu Mạn Ca ngủ ở trên giường lớn trước mặt mình.

Nếu người phụ nữ anh ngưỡng mộ từ lâu đang ngủ ngay trước mặt, anh sẽ làm gì?

Trì Di cảm thấy chính nhân quân tử như anh chắc chắn không thể làm ra chuyện không bằng cầm thú, nên anh đắp chăn cho Triệu Mạn Ca, dù bây giờ là giữa hè. Nhưng lúc gần đi vẫn cảm thấy bản thân hơi thiệt thòi, anh đứng ở trước giường nhìn chăm chú vào khuôn mặt Triệu Mạn Ca thật lâu không dời mắt. Cô rất đẹp, không cần khen ngợi quá nhiều, các tạp chí lớn và nhãn hiệu thời trang đều quỳ gối dưới váy cô chính là minh chứng tốt nhất. Mà vẻ đẹp của cô lại rất độc đáo, có thể dễ dàng gợi lên du͙© vọиɠ chinh phục của con người nhất. Bởi vì cô có dáng người yểu điệu gợi cảm nhất, có thể làm cho mỗi người đàn ông mê mẩn, có thể nói đối tượng ảo tưởng tìиɧ ɖu͙© ban đêm của rất nhiều gã đàn ông đều là cô. Nhưng khuôn mặt cô lại giống như không dính khói lửa phàm tục, làm cho người ta cảm thấy dù cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xuất hiện cũng không hề thấy dâʍ đãиɠ.

Một người phụ nữ mâu thuẫn như vậy, lại có một đôi mắt cực kỳ linh động.

Đôi mắt của cô không giống mắt hạnh điềm đạm đáng yêu, cũng không giống mắt phượng quyến rũ câu người, đôi mắt của nàng hơi hơi giương lên, giống như lúc nào cũng đang nói “Anh có dám tới chinh phục tôi không?” Chính là ý nghĩa như vậy.

Mà ham muốn chinh phục, trùng hợp là thứ giàu có nhất trong lòng một vận động viên thể thao.

Lúc ấy, Trì Di đứng trước giường Triệu Mạn Ca suy nghĩ một chút, vẫn cúi người xuống để lại một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước trên trán Triệu Mạn Ca.

“Tôi đã hôn nữ thần của tôi vào sáng nay, nhưng cả thế giới không biết, chỉ có tôi biết.”

Nói tới đây, Trì Di nhịn không được nở nụ cười.

Tài xế taxi huýt sáo một cái, nói: “Thằng nhóc nhà cậu được nha.”

Nói xong, ông mở radio trên xe lên. Đài phát thanh buổi sáng gần như đều là tin tức, tài xế taxi bình thường đều thích nghe tin tức thời sự, mà tài xế này không bình thường, ông thích nghe tin tức giải trí.

Giọng MC trên radio không đủ chín chắn, nhưng rất thích hợp dẫn các tin tức giải trí: “Hôm qua tôi còn nói với người nghe rằng, gần đây giới giải trí thực sự rất bình yên, ngoại trừ hai ngày trước Triệu Mạn Ca thổ lộ với Trì Di trên Wechat bị từ chối vô tình thì không còn dưa nào khác, nhưng sáng sớm hôm nay, Weibo đã nổ tung, tất cả chúng ta đều không đăng nhập được, cho nên rút thăm trúng thưởng hôm nay chỉ có thể lùi lại đến ngày mai, xin lỗi rất nhiều.”

Tài xế taxi vòng tay lái, rẽ trái: “Xảy ra chuyện gì nhỉ, có phải ngôi sao nào lại nɠɵạı ŧìиɧ không?”

Giọng MC trên radio lại vang lên: "Hầu như tất cả người nghe ở đây đều biết rõ nguyên nhân dẫn đến tê liệt weibo không phải ai khác, chính là siêu mẫu Triệu Mạn Ca đang hot năm nay và ngôi sao bóng đá người Hoa Trì Di vừa giành được giải thưởng Chiếc giày vàng.”