Nam Chính Thật Nông Cạn

Chương 3

Triệu Mạn Ca đứng yên, đợi mãi không thấy Trì Di đến trước mặt mình vì thế xoay người, lại phát hiện Trì Di đã đi mất, chỉ chừa cho cô một bóng lưng.

“Đi rồi?” Triệu Mạn Ca quả thực không thể tin nổi, người đàn ông này rời đi mà chẳng thèm nói một câu nào, hơn nữa còn rất vội vã, chân bước nhanh thế cơ mà!

Triệu Mạn Ca giận quá hóa cười, cô nhìn thoáng qua điện thoại, là Úc Lâm Na nhắn tin tới.

“Thế nào rồi tình yêu? Quyến rũ thành công người đàn ông lạnh lùng giống như thịt bò đông lạnh không nào?”

Triệu Mạn Ca một tay chống eo, một tay trả lời tin nhắn.

“Ôi, tôi không thể tin được, anh ấy lại có thể cho rằng tôi là fans muốn xin chữ ký nên để lại chữ ký trên quần áo tôi rồi bỏ đi!”

Nửa phút sau, Úc Lâm Na nhắn tin tới.

"Bé cưng à, sao chuyện này có thể xảy ra được! Cậu là Mango đó! Bất cứ người đàn ông nào cũng đều điên cuồng trước nhan sắc và vóc dáng của cậu, nhất định là do anh ấy không nhìn rõ, mới lỡ mất cơ hội mà ông trời ban cho này. Từ từ, nào anh ấy quay lại, tôi đi hỏi xem sao mọi chuyện lại thành ra như này mới được.”

Triệu Mạn Ca không còn tâm trạng chờ Úc Lâm Na hỏi thăm tình báo nữa, cô đá chân lên mặt cát, buồn bực bước nhanh về biệt thự mình ở.

Trợ lý Daniel đang đợi cô trong phòng, chàng trai người Mỹ này cười tủm tỉm nói: “Nước ấm đã chuẩn bị xong rồi, cô nghỉ ngơi sớm chút đi, sáng mai tôi sẽ đến đúng giờ đưa cô ra sân bay.”

Không người nào không thích chàng trai luôn cười rạng rỡ như ánh mặt trời này, Triệu Mạn Ca ôm cậu một cái, nói: “Daniel yêu dấu, học phí của cậu tôi đều chuyển vào thẻ rồi, mai cậu sẽ nhận được thông báo, nhất định phải nỗ lực học tập, đợi tới khi cậu trở thành nhà thiết kế, nhất định phải mời tôi làm nàng thơ của cậu đó.”

Daniel ngây người, vẫn không nhúc nhích, Triệu Mạn Ca thúc vai cậu một chút, nói: “Mừng quá nên choáng sao? Nhanh đi nghỉ ngơi đi, ngày mai sáng sớm phải đưa tôi đến sân bay đó, không sợ dậy không nổi à?”

Daniel lắc đầu, nụ cười hồn nhiên tươi sáng như ánh mặt trời đã được thay bằng sự kinh ngạc và vui sướиɠ: “Cảm ơn cô, Mango! Tôi sẽ nỗ lực làm việc hết mình để trả lại số tiền này! Cô đúng là thiên sứ đẹp nhất trên thế giới!”

Triệu Mạn Ca cười ngồi xuống ghế sô pha, dùng ánh mắt ý bảo Daniel rằng cô muốn nghỉ ngơi.

Ngày mai cô phải trở về Trung Quốc, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không đi nữa, dẫn theo một chàng trai người Mỹ không hiểu gì về Trung Quốc rất phiền phức, không bằng nhân cơ hội này để cậu ấy tiếp tục hoàn thành việc học thì hơn... Triệu Mạn Ca đột nhiên cảm thấy, cô giống như đang bàn giao việc hậu sự vậy.

“Mango...” Đi tới của Daniel đợt nhiên dừng lại, nói: “Vừa rồi định nói cho cô nhưng bởi vì quá vui mừng nên quên mất. Cô nhìn xem trên lưng mình có gì kìa.”

Sau khi Daniel rời khỏi, Triệu Mạn Ca cởϊ áσ sơ mi ra, trải lên giường, bị chọc tức một lần nữa.

Cô nói rồi, trong giới giải trí cô là một người mẫu nổi tiếng, thời gian gần đây chuyển sang kinh doanh, độ nổi tiếng của “Mango” cô không hề kém cạnh các ngôi sao điện ảnh Hollywood, Trì Di sao có thể không nhận ra cô chứ?

Hóa ra không phải anh không nhận ra cô mà là có động cơ khác, anh viết số điện thoại của mình trên lưng cô!



Triệu Mạn Ca tắm rửa sạch sẽ, sấy khô tóc, sau đó nằm lên giường lướt điện thoại.

Dãy số trên màn hình cứ nhập đi nhập lại, nhưng mãi cô vẫn chưa ấn nút gọi đi. Cô suy xét chuyện này từ lúc tắm đến tận giờ, nhưng vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp, bây giờ? Ngày mai? Ngày kia?

Suy nghĩ một lúc lâu, dựa trên tâm lý thả dây dài để câu cá lớn, Triệu Mạn Ca dứt khoát tắt điện thoại đi.

Nếu lúc này mà vội vàng gọi đến, không những làm giảm giá trị bản thân, mà không khéo còn khiến Trì Di mất hứng thú với cô ấy chứ, nếu thế thì chơi gì nữa.

Nghĩ như vậy, Triệu Mạn Ca mỉm cười chui vào trong ổ chăn, đến khi mở mắt ra đã là sáng hôm sau.

Daniel chuyển hành lý của cô vào trong xe, cậu giúp Triệu Mạn Ca đang buồn ngủ mở cửa xe, còn chu đáo đưa cho cô một viên kẹo bạc hà, “Hôm nay Elsa ở Italy nên không tới tiễn cô được, cô ấy nhờ tôi nhắn với cô, ở Trung Quốc nhất định phải cẩn thận, phóng viên bên đó lợi hại hơn nước Mỹ nhiều lắm.”

Elsa, chính là người đại diện của Triệu Mạn Ca ở nước Mỹ.

“Biết rồi.” Triệu Mạn Ca híp mắt, dựa đầu vào cửa sổ nói: “Tôi ngủ thêm một lát đây.”

Daniel không nói chuyện nữa, im lặng lái xe suốt quãng đường đi, mãi đến khi ánh nắng ở Châu Phi lên đạt đến mức nóng nhất, hai người mới đến được sân bay.

Ở trên xe, Triệu Mạn Ca đeo kính râm, Daniel lại đưa khẩu trang qua cho cô.

“Bé cưng à, nơi này là Nam Phi chứ không phải nước Mỹ.” Triệu Mạn Ca không nhận lấy khẩu trang: “Tôi thấy tạm thời không cần dùng đến nó, cậu nghĩ sao?”

Daniel cất khẩu trang đi, mỉm cười xuống xe mở cửa cho Triệu Mạn Ca.