Người yêu của Tiểu Bạch đã chết, chết vào ngày hôm đó và anh đã chứng kiến tất cả.
Sau giờ làm việc ngày hôm đó, trên đường đi, Tiểu Bạch đã mua một chiếc máy chụp ảnh lấy liền. Như một món quà cho kỷ niệm ngày cưới của họ.
Khi Tiểu Bạch về nhà, anh thay giày ở lối vào và lớn tiếng gọi vào trong: Vợ ơi, anh về rồi.
Trong nhà yên tĩnh, có lẽ là trong phòng tắm, Tiểu Bạch nghĩ. Lúc này, anh thấy con mèo của gia đình đang ngồi trên bàn trà, nhìn thẳng vào hoàng hôn chiếu vào từ ban công. Tiểu Bạch chĩa máy ảnh vào con mèo và tìm thấy một góc ở lối vào, lấy nét ở hông của nó, làm nhòe ban công phía trước.
Anh đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn và tập trung vào ban công. Lần này Tiểu Bạch nhìn thấy nó rất rõ ràng, tay anh không thể không run rẩy và máy ảnh nhấp, từ từ trượt ra một bức ảnh.
Vợ Tiểu Bạch đi chân trần, đứng trên lan can ban công.
Gió thổi, chiếc váy dài của cô lắc lư. Cô ấy chú ý đến Tiểu Bạch và quay đầu lại, mỉm cười với anh. Tiểu Bạch đánh rơi máy ảnh vội vã chạy đến.
Anh vứt máy ảnh, chạy như điên về phía cô. Cửa kính ra vào ban công đã bị khóa, chìa khóa nằm bên chân cô. Anh đẩy mạnh cửa sổ, cố gắng đập vào cửa sổ, bảo cô mau xuống.
Cô nói: "Diệp Tiểu Bạch, một trăm sáu mươi lũy thừa sáu bằng bao nhiêu?" (số chính xác nè: 1.677.721.600)
Tiểu Bạch nói: "Ôn Văn, mau xuống đi, ngoan ngoãn nghe lời."
Cô ấy nói lại: "Hãy cho em biết câu trả lời."
Tiểu Bạch nói, "Ba triệu hoặc hơn ......."
“Sai rồi !" cô nói
Ánh mắt của cô vẫn nhìn Tiểu Bạch, cô ấy lùi lại một bước bằng chân trái.
Tiểu Bạch đập mạnh đầu vào cửa kính ra vào và khoảnh khắc kính vỡ, một mảnh thủy tinh đâm vào mắt trái của anh. Anh đưa tay ra, cố gắng níu lấy cô, nhưng chỉ thấy tà áo của cô vụt qua lan can. Dưới lầu vang lên một tiếng động ầm ĩ.
Tiểu Bạch nheo mắt lại, máu từ từ trượt xuống mặt.
Anh ngơ ngác nhìn cô co ro trên nền xi măng, lòng bàn chân nhói đau, nhắc nhở anh rằng đây không phải ảo giác. Mãi cho đến khi cảnh sát đến, anh mới nhận ra rằng đó là đinh ghim đã đâm vào lòng bàn chân.
Xung quanh ban công rải đầy đinh ghim !
Cảnh sát tin rằng cô đã tự sát. Họ đã xem xét camera giám sát và xác nhận rằng không có ai khác ra vào căn hộ này ngoài cô ấy và Tiểu bạch trong ngày xảy ra vụ việc.
Cô viết trong nhật ký của mình:
"Ngày mai, đi chợ mua đồ ăn. Chờ Diệp Tiểu Bạch trở về, nấu cho anh ấy món sườn xào chua ngọt."
Cả trang nhật ký chỉ xoay quanh những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, không hề hé lộ bất kỳ dấu hiệu nào về ý định tự sát. Trên thực tế, Tiểu Bạch đã ở bên cô ấy nhiều năm, khẳng định rằng cô ấy luôn chia sẻ mọi buồn phiền với anh ngay khi gặp phải.
Cảnh sát khuyên Tiểu Bạch nén bi thương và hỏi anh có thể liên lạc với gia đình cô ấy hay không. Ngồi trong nhà, trán quấn băng che đi vết thương ở mắt trái, anh cúi đầu, giọng buồn bã: "Cô ấy là trẻ mồ côi."
Nâng đầu lên, anh nhìn thẳng vào cảnh sát và nói: "Tôi nghĩ có người đã hại cô ấy."
Lời nói của Tiểu Bạch khiến cảnh sát thêm đau đầu. Họ cho biết đã kiểm tra kỹ lưỡng những chiếc đinh ghim trên ban công và chỉ tìm thấy dấu vân tay của cô ấy. Về bài toán mà cô ấy giải trước khi rơi từ trên cao xuống, hiện tại vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ điểm gì bất thường.
Lời khai của anh vô tình trở thành bằng chứng hoàn hảo cho giả thuyết tự sát.Tuy nhiên, anh vẫn không thể hiểu nổi, tại sao một người bình thường như cô ấy lại tự kết liễu đời mình. Anh kiên quyết khẳng định cái chết của cô ấy có điều bí ẩn. Cảnh sát không tỏ ra tin tưởng, họ chỉ coi anh như một người đàn ông đang đau khổ tột cùng nên nói năng lảm nhảm.