Đồng Thoại Về Một Slytherin Luôn Cố Tìm Cách Để Sống Sót

Chương 11

“Này chị biết gì không, em nghe nói giáo sư Snape đã chỉ trích và trừ điểm nhà Gryffindor vì Harry Potter đấy, bọn Malfoy đang đồn ầm chuyện đó lên, em còn nghe nói là thằng Potter ấy nó đã khóc đấy.”

Meliora vừa từ ngoài phòng chung trở vô đã không thể chần chừ mà kể cho cô tin hot mà con bé vừa nghe được từ vài đứa con gái.

“Này sao chị không quan tâm chút nào vậy? Em tưởng chị thân với Potter?”

Meliora không hài lòng xíu nào khi thấy cô chỉ ngồi trên giường đọc sách mà không có lấy 1 chút gì là để ý tới câu chuyện con bé vừa kể, dù sao thì sau tiết Biến Hình buổi trưa, Meliora đã mặc định trong đầu rằng cô rất thân thiết với bộ 3 nhà Gryffindor thông qua cuộc nói chuyện của cô và Hermione.

“Chuyện đó thì liên quan gì tới chị? Hơn nữa chị cũng không thân với tên nhóc đó”

Ellie cau mày nhìn Meliora, nghĩ sao mà con bé này cho rằng cô thân thiết với “đấng cứu thế” vậy? Cô muốn tránh còn không kịp nữa là.

“Nhưng…”

“Với lại hơi đâu mà em đi tin mấy câu chuyện nhảm nhí của tên nhóc Malfoy, thay vì đi nghe mấy cái chuyện tào lao đó thì em nên tới thư viện đọc thêm sách đi, phát âm của em khi niệm chú không ổn tí nào đâu.”

Không cho Meliora kịp lên tiếng, Ellie đã gấp sách lại và bỏ ra ngoài, cô muốn tới thư viện để lấy thêm tài liệu, Ellie mới phát hiện ra rằng cô có thể tốt nghiệp sớm nếu hoàn thành đủ chương trình học và đạt điểm xuất sắc ở 2 kỳ thi là O.W.L.s và N.E.W.T.s, chính vì thế cô đã viết 1 lá thư cho cha mình để ông lên làm việc với cụ Dumbledore xin cho cô được tham gia kì thi sớm vào năm 3 thay vì năm 4 và 5.

“Chị đi luôn đi đồ đáng ghét!!!!” Meliora không phục hét vang sau lưng cô.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Hôm nay có lẽ là buổi sáng bận rộn nhất của Ellie, do hôm qua cô mải đọc sách mà đã ngủ lố giờ, điều đó làm Ellie phải chật vật chạy tới chạy lui cả buổi để tới kịp sảnh trường dùng bữa. Ngay khi cô vào bàn đã thấy Meliora thảnh thơi ngồi tám chuyện cùng đám bạn của con bé và nhìn cô bằng ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ, điều đó làm cho Ellie quạo vô cùng, cô không nghĩ rằng con bé này lại ghi hận vụ tối qua mà không chịu gọi cô dậy, xém chút là cô nhịn đói rồi.

“Này chị đáng ghét, hôm nay có lớp Bay đó, chị mà còn lề mề là trễ lớp ráng chịu, em đi trước đây.” Meliora lúc đi ngang qua chỗ cô đã dừng lại 1 chút để thông báo.

Ellie chỉ gật 1 cái ra hiệu đã nghe, nhìn đám nhóc năm nhất của Slytherin lũ lượt kéo ra sân tập khiến cho cô ngồi ăn mà cảm thấy buồn cười, chỉ là cưỡi chổi bay thôi mà, làm gì tới mức phải xông xáo đến thế, Ellie ngẫm nghĩ 1 hồi quyết định sẽ đợi gần tới giờ học mới đi ra.

Ngay khi vừa bước ra sân tập trung cô đã thầm cảm ơn quyết định hồi nãy của bản thân. Không khí xung quanh náo nhiệt vô cùng, bọn năm nhất chia nhau ra đứng theo tốp để bàn về việc được bay bằng chổi ngầu như thế nào, có 2 nhà tất cả cùng học hôm nay là Gryffindor và Slytherin, chúng chia ra đứng theo nhà và cô còn ngửi được mùi “thuốc súng” thoang thoảng trong không khí, điều đó làm Ellie nhức cả đầu.

“Bên này chị đáng ghét!”

Giọng Meliora vang lên kéo cô khỏi đám đông hỗn loạn, Ellie bước từng bước lại đứng kế bên con bé, lúc này cô nhìn thấy đám nhóc nhà cô đa phần bâu xung quanh thằng nhóc Malfoy để nghe nó phàn nàn rằng trường này sao không bao giờ tuyển học sinh năm thứ nhất vô đội bóng bay Quidditch, rồi kể đi kể lại những chuyện bịa đặt, lúc nào cũng kết thúc bằng cảnh nó thoát hiểm trong gang tấc khi bị bọn Muggle săn đuổi bằng trực thăng. Nói nào ngay, Malfoy không phải là đứa duy nhất khoác lác, đến thằng Seamus cũng kể rằng hồi bé nó thường ngao du vùng thôn quê trên cán chổi với ba của nó.

Ellie lắc đầu ngao ngán nhìn đám nhóc con hay thậm chí là Meliora tin sái cổ mấy câu chuyện của 2 thằng đó. Lúc này cô bỗng để ý đằng xa, Hermione đứng chung với Neville và hình như nàng đang cố giảng cái gì đó cho cậu ta, điều này làm Ellie khá tò mò nên cô đã đi lại chỗ 2 người họ.

“Em đang làm gì vậy Hermione?”

Tiếng gọi làm cho nàng khẽ giật mình, còn Neville thì hốt hoảng nhảy ra sau như 1 con ếch.

“Ồ là chị sao, em đang giảng cho Neville nghe về các mẹo vặt cho thuật bay mà em đã đọc trong cuốn “Quidditch qua các thời đại” ở thư viện.”

Hermione hớn hở khoe với cô 1 cách đầy tự hào, cũng phải thôi, nàng đã rất háo hức cho lớp Bay ngày hôm nay tới nỗi dù biết đây là môn thực hành, nàng vẫn cứ đọc sách trước, dù sao thì lý thuyết vẫn rất quan trọng. Ellie bật cười trước sự ngây thơ của Hermione, cô đưa tay vỗ nhẹ đầu của nàng:

“Em hẳng là chưa bao giờ thấy cây chổi bay đâu nhỉ, nó không phức tạp như trong sách đâu mà còn tuỳ thuộc vào năng khiếu nữa, có những phù thuỷ cả đời cũng không cưỡi chỗi được đấy. Nên là em không cần căng thẳng vậy, cứ thoải mái đi, lát nữa nó sẽ tự bay lên tay em thôi, đừng lo.”

Nghe cô nói như vậy mặt của Neville bỗng trở nên tái xanh, nó chưa bao giờ được đυ.ng tới cây chổi bởi vì bà nó không đời nào để nó mon men tới gần một cây chổi phù thủy nào, thế nên khi nghe Hermione nói về các cách giúp nó bay được thì rất háo hức nhưng chưa được bao lâu thì đã bị cô tạt cho 1 gáo nước lạnh rồi.

“Chị đã từng bay bằng chổi bao giờ chưa?”

Hermione đưa mắt nhìn cô hỏi, sáng giờ nàng đã nghe rất nhiều câu chuyện của đám năm nhất cùng nhà về việc chúng nó đã cưỡi chổi như thế nào, đặc biệt là tên Ron, cứ kể đi kể lại rằng có lần nó suýt đυ.ng phải tàu lượn khi bay trên cây chổi cũ của anh Charlie. Tất nhiên là nàng không tin bất cứ chuyện nào rồi, thế nên nàng đã phải tự mình tìm hiểu qua các cuốn sách.

“Tất nhiên là rồi, chị học nó ở trường Durmstrange, khá thú vị.”

Nghe thấy vậy, 2 mắt của Hermione sáng rực hẳng lên, nàng tin chắc rằng cô thật sự có thể cưỡi chỗi và rất thành thạo nữa là. Thế rồi sau đó cô phải mất cả buổi để kể về lần đầu bản thân tập bay và theo như Hermione nói thì đó là kinh nghiệm cho nàng và Neville.

“Nãy giờ chị ở đâu vậy?” Meliora thấy cô trở về hàng thì nhìn cô thắc mắc

“Đi làm chút chuyện” Ellie hờ hững đứng chắp tay kế bên lên tiếng.

Meliora đang định nói gì đó thì giáo viên môn Bay, bà Hooch, đã đến. Bà có mái tóc xám, ngắn, và đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng. Bà quát lớn khi thấy đám học trò còn đang đứng tám chuyện chưa chịu vào hàng:

“Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào!”

Nghe tiếng quát, cả lũ vội vàng chạy lại kế bên những cây chổi phía trước mặt, đứa nào đứa nấy cũng ỉu xìu khi nhìn thấy những cây chổi cũ kỹ và lỏm chỏm mà theo Ellie là nó còn thua cả cây chổi quét rác của tụi gia tinh nhà cô sử dụng.

Bà Hooch đứng phía trước ra lệnh khi cả bọn đã vô hàng ngay ngắn:

“Tay phải đặt trên cán chổi và hô: LÊN.”

Mọi người gào to:

“Lên!”

Cây chổi của Ellie lập tức nhảy tõm vô tay cô trong khi cây của Meliora thì cứ nằm lăn lóc trên đất. Trong lớp, chỉ có vài đứa như Harry và Ron làm được như vậy, còn chổi của Hermione chỉ lăn nhẹ trên mặt đất, của Neville thì tệ hơn khi không hề nhúc nhích. Ellie nhớ rằng Viktor từng nói: “có lẽ những cây chổi cũng giống như những con ngựa, chúng biết lúc nào người ta đang sợ”. Chắc nghe giọng hô “Lên” run run của Neville, cán chổi cũng biết tỏng là Neville hoàn toàn không dám giở hổng chân lên vì thế nên nó cũng chẳng buồn cử động.

Bà Hooch bấy giờ mới chỉ cách cho chúng trèo lên cán chổi mà không bị tuột xuống. Bà đi qua đi lại để sửa thế cho lũ học trò. Harry, Ron và vài đứa nhà Gryffindor khoái chí cực kỳ khi nghe bà Hooch mắng Malfoy là học mấy năm rồi mà sao cứ làm trật.

“Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. chú ý tiếng còi. Ba… hai…”

Neville, do nhấp nhỏm vì quá lo lắng, lại sợ bị rớt lại đằng sau, nên đã hấp tấp đạp chân lấy đà phóng lên, trước cả tiếng còi của bà Hooch. Bà Hooch quát:

“Quay lại, trò kia!”

Nhưng Neville đã phóng lên như cái nút chai rượu bị khui bật ra. Nó bay lên gần một thước rồi ba thước. Ellie nhìn thấy gương mặt trắng bệch vì sợ hãi của Neville hướng xuống mặt đất đang trôi tuồn tuột ra sau. Neville há hốc miệng hớp hơi, tuột khỏi cán chổi, và…

RẦM!!!

Thằng bé rớt xuống đất một cái uỵch, kèm theo tiếng xương gãy răng rắc, nằm một đống, úp mặt trên cỏ. Cây chổi của nó vẫn cứ bay mỗi lúc một cao, và bắt đầu trôi một cách lười nhát về phía khu rừng cấm, rồi cuối cùng biến mất.

Bà Hooch vội vàng cúi xuống bên Neville, gương mặt bà cũng trắng bệch như mặt thằng bé. Cả đám nghe bà lẩm bẩm:

“Gãy cổ tay. Dậy nào, con trai. Không sao cả, con ngồi dậy xem nào.”

Bà quay lại nói với cả lớp:

“Trong khi tôi đưa trò này xuống bệnh xá thì không ai được nhúc nhích đấy. Đặt chổi xuống chỗ cũ, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Hogwarts trước khi nói tới Quidditch hay cái gì khác. Nào, con trai, đứng dậy.”

Neville, nước mắt dàn dụa, ôm lấy cổ tay, cà nhắc lê bước theo bà Hooch. Bà quàng cánh tay qua vai Neville để dìu nó.

Cả hai vừa đi khỏi là Malfoy phá lên cười:

“Tụi bây thấy vẻ mặt thằng đần đó không?”

Những đứa khác trong nhà Slytherin cười vang hưởng ứng.

Parvati Patil quát:

“Im đi, Malfoy!”

Một con bé nhà Slytherin mặt mày đanh đá huýt háy:

“Ủa? Parvati bênh thằng Mông Vểnh đó hả? Không ngờ mày lại khoái mấy em bé mập khóc nhè đó, Parvati!”

Ellie đứng từ xa không mấy quan tâm, cô đưa mắt nhìn Hermione đang cố gắng làm cho cây chổi bay lên 1 cách khó khăn, Ellie phì cười rồi bước nhanh lại chỗ nàng.

“Em có cần chị giúp 1 tay không?” Cô cúi người sát lại gần nàng nhẹ giọng hỏi.

“Nó không bay lên, em nghĩ là mình đã làm đúng theo các bước rồi mà?”

Hermione nhăn mặt nhìn cây chổi.

“Để chị giúp em.”

Cô vòng ra đằng sau, đưa tay mình lên nắm lấy tay nàng 1 cách bất ngờ khiến cho Hermione đỏ cả mặt.

“Nhìn cây chổi kỹ vào, thả lỏng cơ thể, hít 1 hơi thật dài rồi thở ra, sau đó hô LÊN”

Hermione vội làm theo, nàng cố gắng thả lỏng cả cơ thể rồi hít thật sâu:

“Lên!”

Ngay lập tức cây chổi đã bay vô tay nàng như ý muốn, thấy vậy nàng mừng rỡ nhảy cẩng lên ôm lấy cổ cô vui sướиɠ:

“Em làm được rồi, cảm ơn chị nhiều lắm”

Ellie cũng đỏ mặt khi bị ôm đột ngột, tuy vậy cô không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại cô còn muốn ôm lâu 1 chút. Nhưng chưa kịp để cô đưa tay lên ôm nàng lại thì đã bị những tiếng ồn từ bên đám nhóc còn lại phá rối.

Cả Ellie và Hermione đưa mắt nhìn qua thì thấy được cảnh thằng nhóc Malfoy đang bay vυ't lên trên không với cây chổi và 1 cái gì đó hình tròn trong tay, ngay lập tức tên nhóc Harry cũng đã dậm mạnh chân xuống đất và phi chổi theo. Hermione hốt hoảng lôi cả cô cùng chạy lại. Cả đám đưa mắt nhìn 2 thằng trên kia đấu võ mồm rồi thằng Harry đột nhiên lao lại chỗ của Malfoy khiến cho nó giật mình xém xíu nữa là rớt khỏi chổi.

“Công nhận cậu ta bay giỏi thật.” Meliora cảm thán

“Ngu thì có, chổi của nó còn chưa vững mà đã đòi tấn công người khác.”

Ellie ghét bỏ lên tiếng, với cô hành động này của 2 thằng thật sự rất ngu ngốc, đặc biệt là việc dùng chổi tấn công Malfoy của Harry, lỡ có chuyện gì thì bán cái mạng quèn của nó cũng không yên với lão cha của thằng Malfoy. Cả Hermione và Meliora đều chấm hỏi nhìn bộ dáng khó ở của cô, đang định lên tiếng thanh minh cho Harry thì bỗng cả đám hốt hoảng khi Malfoy chọi quả cầu trên tay ra xa khiến cho thằng Harry phải cấp tốc bay theo, hành động này khiến cho đám nhóc thót tim, chỉ khi Harry chụp được quả cầu và đáp đất thì bọn chúng mới dám thở ra.

“Quao cậu giỏi thật đó.”

Những tràn pháo tay và tán dương cứ liên tục vang lên từ phía tụi Gryffindor làm cho thằng Harry ngẩng đầu giơ cao quả cầu kia trên tay như cúp chiến thắng.

“HARRY POTTER!”

Một tiếng quát làm tim Harry tuột xuống còn nhanh hơn cả lúc nó lao xuống theo trái cầu. Giáo sư McGonagall đang hối hả chạy tới. Chân Harry run rẩy đến nỗi nó đứng không vững.

“Cả đời ta ở Hogwarts… thật chưa bao giờ…”

Giáo sư McGonagall thảng thốt đến nỗi gần như không nói nên lời. Mắt bà vằn lên giận dữ:

“Sao con dám… cả gan… ai cho… Con có thể gãy cổ như chơi…”

“Thưa cô, không phải lỗi của bạn ấy đâu ạ…”

“Tôi không hỏi trò, trò Parvati!”

“Thưa, nhưng mà tại Malfoy…”

“Đủ rồi, trò Weasley! Potter, đi theo ta ngay”

Ellie đứng khoanh tay nhìn 2 thằng đó bị giáo sư McGonagall lôi cổ đi nhưng cô biết lát nữa tụi nó sẽ nhận được 1 tin mà với tụi năm nhất thì là chuyện động trời.

“Chị có nghĩ rằng Potter sẽ bị đuổi học không?”

Từ khi kết thúc tiết bay tới giờ, Meliora cứ liên tục bám theo cô chỉ để hỏi mỗi câu đó làm cho Ellie ong hết cả đầu.

“Làm sao chị biết được, chị đâu phải giáo sư McGonagall”

“Nhưng mà….”

“Lát nữa em sẽ biết liền thôi, tin về đấng cứu thế sẽ lan truyền nhanh lắm.”

Quả đúng như cô nói, ngay sau khi cả đám bước vô sảnh ăn đã nghe bên phía bàn của nhà Gryffindor vang lên những tiếng vỗ tay và hò reo về việc Harry Potter sẽ trở thành tầm thủ trẻ tuổi nhất của trường trong suốt 1 thập kỉ. Điều này làm cho Malfoy tức muốn ói máu, nó liên tục làu bàu chửi rủa rằng giáo sư McGonagall trông như vậy mà lại không hề biết suy nghĩ khi đưa thằng yếu ớt đó làm tầm thủ.