Vạn Người Ghét Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 30

Thành tích từ cuối lớp đến hiện tại có sự tiến bộ như vậy là rất đáng khen ngợi. Chú quản gia cũng thấy sự cố gắng của đứa trẻ trong thời gian này, dự định hôm nay sẽ để nhà bếp chuẩn bị những món ăn phong phú hơn để ăn mừng. Nhưng sự khác biệt rõ rệt giữa nụ cười rạng rỡ của Minh Húc và nét mặt u ám của Kỷ Dục Cẩn khiến chú quản gia cuối cùng đã từ bỏ ý định đó, không muốn thêm việc.

Kỷ Minh Húc kiêu ngạo khiến Kỷ Dục Cẩn cuối cùng cũng nói: “Chỉ đứng hơn bảy trăm thôi, không biết thì cứ tưởng cậu thi đứng đầu vậy, có cần phải thế không?”

“Tôi có tiến bộ lớn như vậy đương nhiên phải vui rồi, hừ, tôi thấy cậu sợ rồi, đã cược thì phải nhận thua, cậu không được lươn lẹo đâu.”

Kỷ Dục Cẩn cứng người lại, “Ai thèm lươn lẹo, giặt thì giặt thôi.” Nói rồi, Kỷ Dục Cẩn lập tức quay người rời đi.

Kỷ Minh Húc gãi đầu, có vẻ như cược này đối với cậu chủ nhỏ là hơi quá sức. Cậu chủ nhỏ chắc chắn chưa bao giờ giặt đồ của chính mình, huống hồ là của người khác, mà người đó còn thuộc nhóm người cậu chủ ghét.

Mặc dù có ý định trêu chọc Kỷ Dục Cẩn, nhưng—, Kỷ Minh Húc lại gãi đầu, có lẽ đối với cậu chủ nhỏ như Kỷ Dục Cẩn thì hơi nghiêm trọng, không thể xem cậu ấy như những người thô lỗ bình thường.

Đừng làm cậu ấy tức giận quá, lại giảm hảo cảm, hảo cảm vốn đang ở mức âm.

Nếu Kỷ Dục Cẩn nói vài lời tốt với cậu, cậu cũng có thể bỏ cược này.

Cậu ấy làm gì mà tức giận vậy? Kỷ Minh Húc bắt đầu cảm thấy bồn chồn, cậu chủ nhỏ tuổi dường như rất kiêu hãnh, tự ái không thể chịu được, đã bỏ chạy rồi?

Khi Kỷ Minh Húc đang đoán, cậu lại thấy Kỷ Dục Cẩn trở lại, Kỷ Minh Húc rút lại ánh mắt nhìn ra ngoài, ngồi xuống như không có việc gì, nhưng nhìn thêm một lần nữa, Kỷ Minh Húc suýt nữa thì phun nước ra.

Kỷ Dục Cẩn chuẩn bị đi chiến trường sinh hóa sao?

Không chỉ đeo găng tay dài, còn đeo khẩu trang, là loại khẩu trang che kín mặt, không biết thì còn tưởng là mặt nạ phòng độc, thậm chí trên đầu còn đội một cái mũ.

Kỷ Minh Húc quan sát Kỷ Dục Cẩn một lượt, nhận thấy chỉ còn phần da trên cổ là lộ ra, hẳn là cậu ấy nên đeo thêm khăn quàng cổ.

“Vớ của cậu đâu?” Kỷ Dục Cẩn hỏi, giọng nói bị che khuất bởi khẩu trang.

Kỷ Minh Húc cười khẽ, đầy lòng thương hại nói: “Thôi, lần này tôi sẽ không bắt cậu giặt đâu.”

Kỷ Dục Cẩn không chịu: “Không được.”

Kỷ Dục Cẩn quyết tâm phải giặt, bởi vì là đàn ông thì phải giữ lời hứa, đặc biệt là khi đã đánh cược với Kỷ Minh Húc, cậu không thể làm kẻ thất hứa.

Dù Kỷ Minh Húc không bị mùi chân hôi, vớ luôn được thay mới hàng ngày, thời tiết cũng không nóng bức, và cậu hôm nay cũng không hoạt động nhiều nên vớ không có mùi. Nhưng về mặt tâm lý, Kỷ Dục Cẩn vẫn nhíu mày.

“Hay là, tôi đi lấy đôi vớ sạch cho cậu giặt?”

“Không!”

Quản gia thấy Kỷ Minh Húc đứng cười tươi trước mặt cậu ba đang khó chịu, nghĩ rằng nếu Kỷ Minh Húc thực sự thành tâm, cậu hoàn toàn có thể đã nói sớm hoặc lén lấy đôi vớ sạch. Cậu cũng thật nghịch ngợm.

Quản gia cũng thấy Kỷ Minh Húc thỉnh thoảng chỉ huy: “Này, nhiều quá rồi.” Cậu giật lấy nước giặt, rồi nói tiếp: “Cậu phải giặt kỹ, để nước giặt được sạch.”

Ông nghe thấy Kỷ Minh Húc nói: “Cậu phải vò và chà.”

Giặt một đôi vớ thôi mà cứ như đang làm việc quan trọng? Thật hiếm thấy cậu ba bị làm khó dễ như vậy.

Kỷ Minh Húc chỉ đạo Kỷ Dục Cẩn treo vớ lên, không che giấu sự vui vẻ và tự mãn của mình, làm khó đứa trẻ này, ừm, cảm giác thật vui.

Kỷ Dục Cẩn gỡ khẩu trang xuống, giọng điệu không mấy vui vẻ: “Được chưa?"

Kỷ Minh Húc gật đầu: “Được rồi, sạch rồi.”

Sau đó, cậu chủ nhỏ này tháo găng tay ra, rửa tay mất khoảng năm phút. Kỷ Minh Húc: “Có cần thiết không? Cậu sắp lột da tay luôn rồi, hay là thay luôn da tay của mình đi.”