Có lẽ, ngôi nhà này còn không bằng khi cậu ở trong cô nhi viện.
Kỷ Minh Húc đứng dậy: “Được rồi, tôi biết rồi. Tôi sẽ không ở lại ăn vạ mãi đâu, dù gì cũng không thể ăn vạ được gì, biết các người sẽ quăng tôi ra ngoài.”
Kỷ Minh Húc không muốn ở lại trong phòng làm việc nữa, cầm lấy tờ trình bày chuẩn bị rời đi. Lúc này, Kỷ Uẩn lại nói: “Nhà họ Kỷ sẽ không cho cậu bất kỳ thứ gì.”
Kỷ Minh Húc cầm tờ trình bày, lén lút nhếch môi, mọe.
“Người thông minh sẽ biết cách sử dụng thời gian này và các tài nguyên hiện có để nâng cao kiến thức. Những thứ khác không thể mang đi, nhưng kiến thức học được thì thuộc về cậu.”
Kỷ Minh Húc quay lại.
Kỷ Uẩn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, giống như một ông chủ không có tình người: "Nhưng thành tích kém cũng không phải thông minh.”
“Tôi không thích người ngu ngốc.”
Kỷ Uẩn lấy ra một tập tài liệu rồi tiếp tục xem, có vẻ như ông không định quan tâm đến Kỷ Minh Húc nữa. Kỷ Minh Húc mất một lúc mới nói “Ai thèm ba thích?” rồi bước ra ngoài, dù có chút tức giận nhưng không dám đập cửa, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Kỷ Minh Húc trở về phòng, không thể ngủ ngay lập tức, đầu óc cậu quay cuồng với những lời của Kỷ Uẩn. Kỷ Minh Húc không phải là một thiếu niên nổi loạn, cậu đã thi đại học và lên đại học, hiểu rằng kiến thức học được là điều mà không ai có thể cướp đi, và với xuất thân từ cô nhi viện, cậu càng hiểu rõ tầm quan trọng của việc học.
Chỉ là, Kỷ Uẩn nói như vậy, có phải là một chút quan tâm nhỏ nhoi dành cho con trai không?
Ngày hôm sau, Kỷ Minh Húc cảm nhận rõ ràng cảm giác yếu ớt mà hệ thống đã nói, cả người lười biếng, không có tinh thần, khác hẳn với ngày hôm qua.
Kỷ Minh Húc lại ngồi vào bàn ăn sáng, với kinh nghiệm của buổi sáng hôm qua, Kỷ Dục Cẩn và những người khác không còn ngạc nhiên, quản gia cũng không cần Kỷ Minh Húc mở miệng đã đặt sẵn bát đĩa cho cậu.
Chỉ là hôm qua Kỷ Minh Húc còn hào hứng thử hết mọi món ăn, khiến mọi người trên bàn đều nhìn cậu với ánh mắt khác, còn nói chuyện gây chuyện, nhưng hôm nay cậu lại ủ rũ, thiếu sức sống.
Ăn uống có cảm giác không có sức sống, ngay cả việc uống một bát cháo cũng lười biếng, mất một lúc mới uống xong.
Hình thức ăn uống như vậy cũng khiến người khác cảm thấy không thoải mái, nhưng bất kể những người trên bàn nghĩ gì trong lòng, thái độ họ đã quen sử dụng từ lâu khiến họ không nói gì, không có trách mắng, cũng không quan tâm. Chỉ có Kỷ Uẩn nhíu mày rồi lại thả lỏng ra.
Thực ra, thái độ như vậy, rõ ràng cậu bị loại ra ngoài, mặc dù ngồi ngay đây nhưng giống như không tồn tại, rõ ràng có nhiều người nhưng cậu lại cảm thấy cô độc hơn cả khi chỉ có một người, đó mới là điều khó chịu đựng và tổn thương nhất.
Nhưng hiện tại Kỷ Minh Húc không có tâm trí tinh tế như vậy. Cậu đang nghĩ về cảm giác yếu ớt trong cơ thể, may mắn là tình trạng này chỉ kéo dài hai ngày, chỉ là cậu không dám đi chọc giận Kỷ Dục Cẩn nữa.
Kỷ Dục Cẩn ban đầu đã có giá trị hảo cảm thấp nhất đối với cậu, rất dễ dàng để giá trị hảo cảm của cậu giảm xuống, cậu không muốn ngày nào cũng ở trong trạng thái yếu đuối như vậy.
Người trên bàn ăn lần lượt ăn xong rồi rời đi, Kỷ Minh Húc là người cuối cùng, Kỷ Dục Cẩn đã sớm rời đi bằng xe, Kỷ Minh Húc phải dựa vào đôi chân và xe buýt để đến trường, trên người toàn mồ hôi, lúc này lớp học cũng gần như đã đầy. Cậu vừa ngồi xuống chưa kịp thở thì chuông vào lớp đã reo.
Trong giờ nghỉ, Kỷ Minh Húc lại nghe thấy các bạn xung quanh bàn tán về việc ma ốm và mập mạp đã chuyển trường. Sáng sớm trước khi Kỷ Minh Húc đến, phụ huynh của họ đã đến dọn đồ rời đi.
Kỷ Minh Húc cũng khá ngạc nhiên, hôm qua ma ốm và mập mạp còn ngồi ở hàng ghế sau để học.