Kỷ Minh Húc từ cửa sổ rời đi, nhưng ánh mắt không rời. Kỷ Dục Cẩn tựa hồ sợ cậu không từ bỏ ý xấu, kiên quyết đứng trước mặt ngăn cản, vẻ mặt cậu ấy rất giống ba, nhìn hơi dọa người.
Kỷ Minh Húc rời mắt khỏi trán cậu bé. Cậu thực sự không phải là một đứa trẻ nghịch ngợm.
Kỷ Dục Cẩn khá cao, cao hơn cậu một ngón tay trỏ dù chỉ lớn hơn cậu ba tháng.
Kỷ Minh Húc nhận thấy điều này, thầm nghĩ bây giờ đúng lúc phải tăng chiều cao, cậu phải uống sữa và uống viên canxi mỗi ngày để bổ sung dinh dưỡng cho mình. Là đàn ông, chiều cao quan trọng hơn khuôn mặt, không thể chậm trễ.
Đang vẽ công thức dinh dưỡng cho mình, cậu lại nghe thấy một tiếng bíp nữa, hệ thống thông báo mức độ ưa thích của Kỷ Dục Cẩn với cậu lại bị trừ ba điểm, hiện tại là -5.
"Vãi, mình đã làm gì đâu, còn chưa nói gì cả, ý gì vậy?"
Hệ thống chui vào đầu Kỷ Dục Cẩn được à, Kỷ Minh Húc tự mình phân tích.
Kỷ Dục Cẩn bây giờ quả thực rất không vui. Hôm nay cậu ấy lại đi theo tên ngốc này, còn hành động trẻ con trước mặt ba mình, điều này khiến cậu bé vốn ngưỡng mộ ba mình rất khó chịu, và cảm thấy rất xấu hổ.
Nhưng khi Kỷ Minh Húc chưa nghĩ xong, còn muốn hỏi thì cửa văn phòng mở ra, bố mẹ của mập mạp và ma ốm bước ra, thậm chí còn kéo mập mạp và ma ốm đến xin lỗi Kỷ Minh Húc.
Mập mạp và ma ốm tất nhiên không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng không chịu được ánh mắt hình viên đạn của ba mẹ, đành bất đắc dĩ cúi đầu xin lỗi. Kỷ Minh Húc cười nói: “Sau này đừng bừa bãi muốn làm ba mẹ người khác, điều đó sẽ chỉ chứng tỏ rằng các cậu không có gia giáo, và khiến mọi người nghi ngờ về phẩm chất của ba mẹ các cậu thôi."
Mập mạp cùng ma ốm còn muốn nói gì đó, nhưng hai người lớn nhanh chóng bịt miệng lại: “Bạn học Kỷ nói rất đúng.”
Kỷ Minh Húc ghét nhất mấy người chứ lôi ba mẹ ra nói, nhất là trước đây bản thân cậu cũng đã từng bị nói như vậy, cậu hoàn toàn có thể hiểu được nguyên chủ, cậu nói với hai người trước mặt: “Các vị làm ba mẹ thì phải dạy con những phẩm chất cơ bản của một con người trước, nếu không sẽ xấu hổ cho chính các vị. Ngoài ra, đừng lúc nào cũng đến lớp để gây rắc rối, không phải cứ gây sự là thắng đâu, như lần này không phải đá nhầm vào ván sắt?
Kỷ Minh Húc rao giảng khiến hai bên ba mẹ ngượng ngùng, tất nhiên không có sự ăn năn thực sự, nhưng ông chủ lớn bên trong khiến họ dù có bẽ mặt cũng phải ngoan ngoãn nghe lời đứa trẻ này.
Người lớn không biết gì khác nhưng họ luôn nắm vững phần nào bản chất của từ “nhẫn."
Tuy nhiên, Kỷ Minh Húc cũng không mấy hứng thú nói chuyện với bọn họ, sau khi nói mấy lời này, cậu để những người này xấu hổ rời đi.
Kỷ Minh Húc mỉm cười nói với Kỷ Dục Cẩn đang nhìn mình: "Sao nào? Vừa rồi trông tôi đẹp trai lắm phải không?"
Kỷ Dục Cẩn nhếch khóe môi: "Cáo mượn oai hùm."
Lúc này, cửa văn phòng cũng lần nữa mở ra, Kỷ Uẩn bước ra, ông nheo mắt lại dưới ánh nắng chói chang, Kỷ Minh Húc rụt cổ lại, không biết vì sao lại cảm thấy chột dạ, đây cũng không thực sự là phụ huynh của cậu mà.
Chủ nhiệm lớp của Kỷ Minh Húc thực ra là một chủ nhiệm tốt, rất có trách nhiệm, nhưng ở trước mặt Kỷ Uẩn còn áp lực hơn nhiều so với trước mặt hiệu trưởng, cô chủ nhiệm chỉ dám nói vài câu, vốn còn muốn trách phụ huynh bận công việc không quan tâm đến con cái, giờ đành nuốt lại, cuối cùng chỉ nói mấy đứa nhỏ đang trong giai đoạn nổi loạn, ba mẹ nên quan tâm nhiều hơn, cũng không biết phụ huynh này có nghe lọt tai không.
Kỷ Minh Húc lúc này cảm thấy hơi hối hận, thực ra bảo quản gia tới thì tốt hơn: “Khụ, cô giáo vừa rồi nói gì thế ba?” Điểm xếp bét lớp? Đi học không tập trung? Đánh nhau với bạn học?