Sau khi rời khỏi phòng giáo viên: “Sao cậu còn chưa đi?” Kỷ Minh Húc nói thế với Kỷ Dục Cẩn, đứa con thứ ba đứng cạnh.
Kỷ Dục Cẩn nhỏ giọng nói: “Suốt ngày gặp rắc rối rồi nhờ ba tới dọn dẹp giúp, vô dụng.”
Cậu bé rất đẹp trai, còn học giỏi ở trường, được bạn bè và thầy cô quý mến. Nhưng lúc này cậu ấy lại tỏ ra không mấy thiện cảm với Kỷ Minh Húc. Kỷ Minh Húc nhìn đôi mắt chán ghét của cậu bé, cậu cong khóe miệng, lớn tiếng cười nói: "Tôi đoán cậu đang ghen tị phải không?"
Cậu bé tựa hồ nghe được một câu chuyện cười, cười lạnh nói: "Cậu có cái gì khiến tôi ghen tị sao?"
Kỷ Minh Húc hất cằm về phía cửa phòng làm việc: “Ông già không bao giờ đến trường vì cậu phải không? Ông ấy hỏi cậu về trường học bao giờ không?”
"Đó là bởi vì tôi không gây rắc rối như cậu, mà cậu chỉ làm ba xấu hổ, trì hoãn công việc của ông ấy. Thật không biết xấu hổ."
“Vậy cậu được điểm cao nhất, ông ấy cũng chưa từng tới họp phụ huynh cho cậu.”
Kỷ Dục Cẩn vội nói: “Đó là vì ba bận công việc, tôi sẽ không không hiểu chuyện như cậu."
Kỷ Minh Húc có thể nhìn thấy sự tức giận và bất an của cậu bé. Kỷ Minh Húc từng là học sinh có ba mẹ không bao giờ xuất hiện trong các buổi họp phụ huynh. Tất nhiên, cậu biết cậu bé rất quan tâm nhưng đang cố giả vờ như không quan tâm.
Vẻ mặt cậu bé trong giây lát trở lại bình thường, khinh thường nhìn Kỷ Minh Húc: “Đồ con nít.”
Kỷ Minh Húc nhướng mày nói: "Được rồi, bận rộn là một lý do chính đáng, nhưng tôi chưa từng thấy phụ huynh nào có thể bận rộn hơn mười năm."
Bíp, tuyệt, mức độ ưa thích đã trở thành -2.
Trong mắt cậu bé lại một lần nữa tràn ngập sự tức giận, hôm nay cậu đã vượt quá chỉ tiêu, Kỷ Minh Húc choàng tay qua vai Kỷ Dục Cẩn: “Được rồi, đừng tức giận, ông già bận việc, hơn nữa cũng không có họp phụ huynh cho con trai khác, khá công bằng."
Nhưng hiển nhiên, Kỷ Minh Húc không dỗ người thành công, vừa mới khoác tay vào nhau một giây, cậu rốt cuộc đã bị Kỷ Dục Cẩn hất ra, cậu ấy mới bắt được lời nói của Kỷ Minh Húc, cao giọng nói: “Cậu gọi ba là gì?"
"Thôi, thôi, tên thân mật thôi mà."
Kỷ Minh Húc nhìn Kỷ Dục Cẩn luôn liếc nhìn văn phòng, nói: “Muốn xem thì cứ đi xem.” Sau đó cậu đi về phía cửa sổ văn phòng.
"Cậu định làm gì?"
Kỷ Minh Húc im lặng giơ ngón trỏ, trầm giọng nói: "Cậu không phải tò mò muốn biết bên trong xảy ra chuyện gì sao? Tôi cũng muốn nhìn xem."
Kỷ Minh Húc trước giờ chưa từng bị gọi phụ huynh, nhưng cậu cũng không có phụ huynh mà gọi điện, hiện tại cậu rất tò mò bên trong đang nói cái gì.
Dù trong lòng Kỷ Uẩn nghĩ gì về cậu con trai Kỷ Minh Húc thì bây giờ ông cũng phải bênh cậu nhóc, Kỷ Minh Húc cũng muốn nhìn thấy điều đó.
Nhấc chân lên, cậu vòng eo như kẻ trộm đi về phía cửa sổ, liếc nhìn thì thấy Kỷ Dục Cẩn cũng đang đi theo mình, còn đưa mắt cảnh cáo cậu chứ.
Kỷ Minh Húc cũng không cười nhạo cậu ấy, chỉ nắm lấy cổ áo cậu bé, kéo đầu xuống, trước khi cậu bé tức giận, vội nhỏ giọng nói: “Suỵt, chúng ta đang nghe lén đấy.”
Kỷ Minh Húc khom lưng thò mắt nhìn vào trong. Mấy người lớn đã ngồi xuống, chậc chậc, Kỷ Uẩn thản nhiên ngồi đó, còn hai vị phụ huynh bên cạnh Kỷ Uẩn giống như cấp dưới đang bị mắng.
Vẫn không nghe rõ, ba mập mạp đang nhỏ giọng lẩm bẩm điều gì đó, lại mơ hồ nghe được giọng nói của Kỷ Uẩn. Kỷ Minh Húc đưa tay chạm vào cửa sổ lần nữa, mở ra một khe nứt, khiến nó lớn hơn.
Rồi chợt bắt gặp ánh mắt của Kỷ Uẩn, ánh mắt vô cảm nhưng vô cùng sắc bén của ông đột nhiên nhắm vào Kỷ Minh Húc khiến Kỷ Minh Húc sững sờ trong giây lát, tim như muốn nhảy ra ngoài.
Không thể giải thích được, rất kỳ lạ, thực sự giống như một đứa trẻ làm điều xấu bị người ba nghiêm khắc của mình bắt quả tang, cậu sợ hãi trong giây lát, rồi lần này chính Kỷ Dục Cẩn đã kéo cậu ngồi xổm xuống, thậm chí còn đẩy cậu kéo sang một bên.