Những người lớn vốn bị Kỷ Uẩn dọa sợ, lại nghe đến cái tên Kỷ Uẩn lần nữa, cái tên này sao nghe quen quen thế nhỉ?
Nhà họ Kỷ có sản nghiệp lớn, mấy năm nay Internet phát triển nên Kỷ Uẩn - người cầm lái nhà họ Kỷ này không còn xa lạ với công chúng, phụ huynh hai nhà kia suy nghĩ, kết hợp với khí chất đáng sợ của người đàn ông trước mặt, trong lòng có chút lo lắng.
Ba của mập mạp nhỏ giọng hỏi: "Ngài Kỷ? Là ngài Kỷ của Tin Kỹ?"
Kỷ Uẩn nhướng mí mắt mỏng, hơi nâng cằm: “Không biết vị phụ huynh này công tác ở đâu?”
Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán của ba mập. Ông ta đưa tay ra che miệng, run rẩy chân tay, ông ta chỉ là một giám đốc nhỏ của một công ty nhỏ, nhưng những người như họ chỉ là con kiến
nhỏ trước mặt Kỷ Uẩn mà thôi.
Ba của mập mạp cười cứng ngắc nói: “Chỉ là một công ty nhỏ thôi, chắc ngài chưa từng nghe nói tới đâu, bọn trẻ nghịch ngợm, chúng cũng chưa biết gì, chúng ta sẽ không truy cứu, thầy giáo, nhà tôi sẽ không truy cứu, không có gì đâu."
Mẹ của ma ốm lúc này cũng cười giả lả nói: “Đúng đúng, trẻ con đánh nhau là chuyện bình thường, hai ngày nữa sẽ lại là bạn bè, không sao đâu.”
Kỷ Minh Húc lúc này nói: "Tôi không muốn làm bạn với họ. Họ mắng tôi cũng được, nhưng không được mắng ba tôi."
Những lời dường như đang che chở cho ba mình khiến Kỷ Uẩn và đứa con thứ ba Kỷ Dục Cẩn nhìn qua, Kỷ Minh Húc tự hỏi liệu mức điểm hảo cảm của Kỷ Uẩn có tăng thêm một chút không?
Ha, không tăng một điểm, không hề tăng một điểm nào!
Giáo viên chủ nhiệm ho một tiếng: “Ngài Kỷ, để tôi nói cho ngài nghe về Kỷ Minh Húc trước nhé.”
Hóa ra nguyên chủ đã có mâu thuẫn từ lâu với mập mạp và ma ốm. Mới hôm qua, nguyên chủ dán một tấm áp phích có chữ lớn lên bảng thông báo. Viết mập mạp mặc qυầи ɭóŧ màu đỏ, thích hoa khôi lớp ba. Trong điện thoại đều là ảnh chụp lén hoa khôi, gọi giáo viên dạy toán Diệt Tuyệt sư thái, vứt cốc nước của Diệt Tuyệt sư thái này đó, vân vân.
Ma ốm cũng vậy, ma ốm không xả nước hay rửa tay khi đi vệ sinh, dùng tay lau mũi, có chim non không lớn hơn ngón tay út.
Tấm áp phích có chữ lớn được viết to và dày bằng bút chì màu đỏ, ngoài ra còn có hình ảnh đồ của mập mạp và ma ốm, cái quần xà lỏn to màu đỏ và con chim cúc cu nhỏ trên hình, khiến cả trường chế giễu, còn chụp ảnh lại.
Kỷ Uẩn liếc nhìn tấm áp phích có chữ lớn bắt mắt hai lần, rồi nói với giáo viên chủ nhiệm: “Có vấn đề gì à?”
Giáo viên chủ nhiệm: ???
Giáo viên chủ nhiệm nhìn Kỷ Uẩn mặt vô cảm, trong lòng thở dài, xem ra lại là một vị phụ huynh ngang ngược nữa.
"Những gì viết ở đây đều là sự thật đúng không? Đây không phải là vu khống. Ngược lại, hai người bạn cùng lớp này đã xúc phạm thằng bé, mấy đứa nhỏ không có nền tảng giáo dục cơ bản như vậy, nếu gia đình không dạy tốt thì nhà trường phải giáo dục lại chứ."
Giọng nói của Kỷ Uẩn từ tính dễ nghe, nói không nhanh cũng không chậm, mang theo vẻ uy nghiêm của cấp trên không thể phản bác được. Ông không hề nhìn thẳng vào hai vị phụ huynh, nhưng lại khiến hai người họ nghẹn họng, không thốt ra được câu nào.
Giáo viên chủ nhiệm sửng sốt một lúc mới tìm lại được giọng nói: "Bối Trừng Trừng và Tống Nhất Nhiên nhất định sẽ bị phê bình, nhưng ngài Kỷ, con của ngài làm như vậy nhất định cũng sai."
Kỷ Uẩn đã nắm quyền kiểm soát toàn bộ nơi này ngay khi ông bước vào, giờ ngược lại là hai ba mẹ bên kia lo lắng sợ ông không để mình đi.
Kỷ Minh Húc thầm nghĩ, Kỷ Uẩn hẳn là chưa bao giờ xử lý chuyện của đám trẻ con như vậy. Nhìn vẻ mặt ông thẳng thắn như đang thương lượng chuyện quan trọng, Kỷ Minh Húc thầm thấy buồn cười, đột nhiên cậu cảm thấy...cảm giác như cáo mượn oai hùm vậy.
Nhưng khi Kỷ Minh Húc đang vô cùng thích thú theo dõi thì những đứa trẻ khác đã được giáo viên chủ nhiệm yêu cầu đợi bên ngoài văn phòng.