Lúc ấy cậu ba Kỷ Dục Cẩn vừa tròn trăm ngày, Kỷ phu nhân tức giận đến ngất đi nhưng may mắn tỉnh lại khi đến bệnh viện. Kỷ phu nhân chết không phải do mẹ nguyên thân chọc tức, mà bởi vì chết bệnh khi Kỷ Dục Cẩn ba tuổi, nếu không giá trị hận thù của anh ba này với cậu còn phải lớn hơn rất nhiều, nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện tăng độ hảo cảm.
Mẹ nguyên thân và Kỷ phu nhân ở cùng một bệnh viện. Kỷ phu nhân chưa xuất viện thì nguyên thân đã ra đời.
Kỷ Uẩn và Kỷ phu nhân tuy là hôn nhân thương mại nhưng hai người có thể coi là tôn trọng nhau, khi sự việc này xảy ra, Kỷ phu nhân đương nhiên cảm thấy mất mặt, tâm trạng chán nản, mà Kỷ Uẩn bị tính kế như vậy nên đương nhiên không thể đối xử tốt với mẹ nguyên thân cùng nguyên thân.
Cuối cùng, mẹ nguyên thân bị đuổi đi với một số tiền, chỉ yêu cầu lấy số tiền đó và đi thật xa, về sau không được phép xuất hiện ở nhà họ Kỷ, nếu không một xu cũng đừng nghĩ lấy được, mà còn gặp trả thù khác.
Mẹ nguyên thân ban đầu chỉ muốn có tiền, không có ý định mang con đi. Sau khi con lớn lên ở nhà họ Kỷ, bà ta có thể quay lại đón một cậu con trai giàu có miễn phí. Tuy nhiên, kế hoạch thất bại, cuối cùng bà bị đe dọa phải đưa đứa trẻ đi.
Mẹ nguyên thân cũng không vứt nguyên thân đi, thứ nhất là không dám, thứ hai là bà ta vẫn còn ảo tưởng, nguyên thân là con của nhà họ Kỷ, nếu có ngày trở về thì vẫn có di sản, nhà họ Kỷ làm ăn lớn, chỉ cần một ngón tay cũng đủ để bà ta hưởng thụ cả đời.
Với ý nghĩ này trong đầu, nguyên thân đương nhiên không được nuôi dưỡng cẩn thẩn, chỉ có thể đủ ăn lớn lên.
Kỷ Minh Húc thở dài, với môi trường này, còn không bằng cậu ở trại trẻ mồ côi.
Mẹ của nguyên thân đã qua đời cách đây hơn một năm. nguyên thân được cảnh sát đưa tới nhà họ Kỷ, chỉ là thay đổi môi trường, vật chất, còn những mặt khác đều đáng thất vọng.
Nguyên thân đặt nhiều kỳ vọng khi mới đến đây, nhưng lại bị người trong gia đình này ghét bỏ. Ở tuổi này, nguyên thân có tính nổi loạn nên bắt đầu phát triển theo hướng phản nghịch, trở thành vạn người ghét.
Kỷ Minh Húc cảm thấy từ khi sinh ra đến nay cậu chưa bao giờ cảm nhận được sự tiếp đón hoan nghênh, nguyên thân chỉ là vạn người ghét nổi loạn, không bị chèn ép đến biếи ŧɦái đã là rất tốt rồi, bỏ cái thân xác này đến thế giới khác tận hưởng cuộc sống là điều dễ hiểu.
Kỷ Minh Húc theo chỉ dẫn của hệ thống dẫn Kỷ Uẩn và Kỷ Dục Cẩn đến phòng giáo viên chủ nhiệm. Khi đến phòng giáo viên, ngay khi nhìn thấy Kỷ Minh Húc, đã có hai học sinh và phụ huynh ở bên trong, thấy Kỷ Minh Húc tới, chỉ tay thẳng vào Kỷ Minh Húc.
Một tên mập mạp hét lên: “Ba, đánh nó rồi bảo nhà trường đuổi học nó đi.”
Một ma ốm khác cũng hưng phấn hét lên: “Mẹ, là nó, mẹ phải trả thù cho con.”
Bộ dáng kiêu ngạo được ba mẹ chống lưng khiến Kỷ Minh Húc nheo mắt lại, sau đó ôm lấy cánh tay Kỷ Uẩn, cũng lớn tiếng nói: “Ba, chính hai đứa nó mắng con có mẹ sinh mà không có ba dưỡng, cả hai bọn nó đều muốn thành ba con."
Không giống như hai đứa trẻ chỉ nhìn Kỷ Minh Húc rồi nổi giận, khi bước vào phòng, điều đầu tiên mà giáo viên chủ nhiệm cùng phụ huynh hai nhà kia nhìn chính là Kỷ Uẩn.
Kỷ Uẩn tuy đã hơn bốn mươi tuổi nhưng dáng người cao lớn, trang phục điềm đạm quý phái, cả người thoạt nhìn đều có khí chất mạnh mẽ, không phải là người bình thường, bị ông nhẹ nhàng nhìn qua, mấy người đều hơi giật mình.
Hai người lớn còn ồn ào trong phòng giáo viên mấy phút trước, giờ nhìn thấy người đàn ông mà Kỷ Minh Húc ôm cánh tay, trên mặt ông nở nụ cười lạnh lùng, nhất thời họ không nói nên lời, ngay cả hai đứa trẻ cũng nhận thấy nguy hiểm, ngậm miệng lại.
Đôi bàn tay rắn chắc của Kỷ Uẩn đặt lên đầu Kỷ Minh Húc, vỗ nhẹ nhàng như một người ba yêu thương, rồi đẩy đầu Kỷ Minh Húc ra: “Con trai Kỷ Uẩn tôi bị bắt nạt ở trường, còn bị nói không có ba dưỡng?"