Kỷ Minh Húc lười biếng liếc nhìn từ trên cầu thang xuống, ui, người trên bàn ăn ngồi rất chỉnh tề.
Chỉ là không có vị trí của cậu, cũng không có ai chào hỏi cậu, Kỷ Minh Húc tự mình kéo ghế ra, đặt mông ngồi xuống: "Quản gia, bát đũa của tôi."
Lần này, tất cả mọi người trên bàn đều nhìn về phía Kỷ Minh Húc. Trước kia, Kỷ Minh Húc không ăn cùng bọn họ, mà chỉ cầm bánh mì sữa bò rời đi. Hôm nay, cậu ngồi xuống là một chuyện rất kỳ lạ.
Kỷ Minh Húc không để ý đến ánh mắt của mọi người trên bàn, cậu cầm lấy một cái bánh, cắn một cái, thơm xốp giòn, ngon hơn nhiều so với bánh mì khô cằn. Sau khi cắn một cái, Kỷ Minh Húc ngẩng đầu lên, đối mặt với Kỷ Uẩn, cũng chính là lão ba của thân thể này, đôi ông ấy mắt lạnh lùng, nhíu mày.
Ánh mắt kia rơi vào tay Kỷ Minh Húc đang bóp bánh, Kỷ Minh Húc coi như không nhìn ra: "Mọi người đừng chỉ nhìn tôi, nên ăn thì ăn thôi."
Kỷ Uẩn nhẫn nại thu hồi ánh mắt, nhưng mi tâm ông ấy vẫn chưa dãn ra, ba người khác cũng yên lặng tiếp tục ăn cơm.
Quản gia đặt cháo và đũa trước mặt Kỷ Minh Húc, Kỷ Minh Húc vươn tay nếm thử tất cả thức ăn trước mặt mỗi người, rõ ràng không phát ra bao nhiêu âm thanh, nhưng bữa sáng vốn đang yên tĩnh lại trở nên ồn ào hơn hẳn.
Anh cả Kỷ Ý Mạc ăn xong với tốc độ nhanh hơn bình thường: "Con ăn xong rồi, con tới công ty trước đây."
Ánh mắt Kỷ Minh Húc dõi theo bóng lưng của Kỷ Ý Mạc, sau đó thu hồi lại. Cậu thấy lão ba Kỷ Uẩn cũng sắp ăn xong, vội nhìn Kỷ Uẩn nói: “Giáo viên nói muốn gặp phụ huynh.”
Kỳ Chung Nguyên bên cạnh tuổi tác cũng không chênh lệch lắm với Kỷ Minh Húc: “Giáo viên của bọn tôi đều không yêu cầu gặp phụ huynh, chỉ có cậu là luôn gây rắc rối.” Giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Kỷ Minh Húc chắc chắn ánh mắt Kỷ Uẩn nhìn cậu lúc này là một ánh mắt đang nhìn một phiền toái cực lớn không thể nào cắt đuôi được: "Lần này lại là vì cái gì?" Nói xong, ông ấy không đợi Kỷ Minh Húc trả lời mà nói thẳng: "Quản gia tới đó xử lý đi, nếu cần bồi thường tiền thì bồi thường."
Kỷ Uẩn không nghe, Kỷ Minh Húc cũng muốn nói: "Bởi vì bọn họ nói tôi có mẹ sinh nhưng không được ba dạy, tôi thấy bọn họ nói rất đúng."
Không khí trong phòng khách lập tức ngưng trệ, quản gia đứng bên cạnh cúi đầu cụp mắt, không dám nhìn sắc mặt của Kỷ Uẩn.
Phong ba sắp ập đến, nhưng Kỷ Minh Húc lại không cảm thấy gì, miệng cậu nói không ngừng, trong lòng quản gia đổ mồ hôi thay cậu.
Ông ấy nhìn chằm chằm Kỷ Minh Húc mấy giây, vẻ mặt lạnh nhạt của Kỷ Uẩn bình tĩnh đặt đũa xuống: "Xem ra lần này tôi phải tới trường một chuyến."
"Cũng không phải là tôi ép ông đi, nếu ông muốn đi thì đi, không thì thôi."
Bộ dạng hỗn loạn này khiến Kỷ Uẩn vốn đã tích tụ hỏa khí từ lâu nổi gân xanh trên trán: "Tháng sau cắt tiền tiêu vặt."
Kỷ Minh Húc vội nói: "Dựa vào cái gì? Nếu ông cao quý như vậy thì để quản gia đi là được.”
Tiếng kêu của Kỷ Minh Húc không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến Kỷ Uẩn, ông ấy khoác lên người một cái áo khoác, lại nhìn đồng hồ nói: "Ba phút."
Lúc này anh ba Kỷ Dục Cẩn liếc nhìn Kỷ Minh Húc, cũng bắt đầu đứng dậy. Cho đến một giây cuối cùng trong ba phút, Kỷ Minh Húc lại đổ một ngụm cháo vào miệng, sau đó cậu mới ngồi lên xe với Kỷ Uẩn và Kỷ Dục Cẩn.
Ba người ngồi ở hàng ghế sau xe, cũng không ai nói gì. Kỷ Uẩn cũng chưa từng đi cùng con trai, mà trước kia Kỷ Minh Húc và lão Tam cũng cùng trường nhưng hai người chưa từng ngồi chung xe đi học.
Tình huống hôm nay là chuyện lạ hiếm thấy.