Nữ Pháp Y Xinh Đẹp

Chương 27: Trị Thương

Vốn dĩ cô không muốn hỏi nhưng vẻ mặt Cố Yến khác lạ như hồn bay nơi nào, ngồi ngơ ở đó, hoàn toàn khác vẻ lãnh đạm thường thấy. Không phải mới từ phủ công chúa trở về, sao lại bị ăn tát. Lòng hiếu kỳ nhiều chuyện của cô nổi lên, ngồi ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà.

Một lúc sau, Cố Yến thấy cô chăm chú nhìn trần nhà: “Sao chưa ngủ?”

Mình không thể nào vì tò mò chuyện của anh ta mà không ngủ được, thuận miệng đáp: “Có chút khó ngủ.”

Không biết Cố Yến nghĩ gì, mặt ngiêm túc nói: “Không được ca hát.”

Ôn Ngư câm nín. Anh đây là gϊếŧ chết giấc mơ của thiếu nữ, biết không hả?

Cô húng hắng nhẹ: “Không... Không ca thì thôi vậy, đại nhân ngươi không bôi thuốc à?”

Cố Yến ngẩn người, lúc sau hồn vía quay về.

Ôn Ngư nhấp môi cười: “Tuy đại nhân là nam tử, không quá để ý dung so với nử tử, nhưng lỡ bị va đập chỗ nào mà không bôi thuốc ngay thì ngày hôm sau còn đau hơn.”

“Bị va đập?” Cố Yến vẫn chưa hiểu.

“Hôm qua mưa to gió lớn, đường trơn trượt dễ té ngã cũng rất bình thường. Đại nhân nên chú ý một chút, ta có phương thuốc cổ truyền nho nhỏ, đại nhân có muốn thử không?” Cô là người thông minh, nhìn thấu nhưng không vạch trần, Mặt khác cô cũng hiểu với thân phân của Cố Yến, lòng tự tôn bị tổn thương nếu ngày mai xuất hiện với bản mặt bên sưng bên không bị kẻ cười người chê.

Tuy thời gian tiếp xúc với Cố Yến không dài nhưng tốt xấu gì hôm qua anh ta cũng cứu cô một mạng, chuyện cỏn con này cũng tính không là gì.

Cố Yến vẫn ngơ ngẩn gật đầu đồng ý.

Cô đến phòng bếp lấy trứng gà mới luộc xong cùng một khăn nhỏ nhúng nước lạnh, người khác hỏi cô muốn làm gì, cô thuận miệng nói cho qua chuyện. Cô nhanh chóng quay lại, nhìn Cố Yến đầy vẻ mệtt mỏi.

Cô cầm khăn lạnh cùng trứng gà đưa cho anh t, nói: “Trước ngươi lấy khăn đắp lên một chút, đè lại không cử động, chờ cảm giác không lạnh nữa thì lấy trứng gà trên mặt lăn qua lăn lại là được.

Người được nhận trứng gà Cố Yến vẫn chưa hiểu.

Anh ta ngẩng đầu, mặt đối mặt với Ôn Ngư. Cô khe khẽ thở dài: “Đại nhân đói bụng?”

Suốt dọc đường vẫn chưa ăn gì. Mỗi lần đến phủ Trưởng công chúa là lần nào cũng ồn ào một trận, rốt cuộc trong bao nhiêu năm đó có mấy phần tình cảm mẫu tử. Mỗi một lần đối chọi gay gặt như mỗi một con dao sắc bén đâm thẳng vào tim.

Hợp huyết pháp... Nghiệm cốt pháp... Nếu có thể đem cốt nhục của thân này lột sạch đi thì tốt biết mấy.

Ôn Ngư đã lột xong vỏ trứng đang phân vân có nên lấy khăn lông áp lên má anh ta không.

“Tự mình ấn, dùng xong rồi cũng không nên ăn, cứ theo lời ta nói trước mà làm là được.” Ôn Ngư phân phó thỏa đáng, quay về chỗ của mình. Về phần lịch sử vết tích đỏ má trái hay đáng lẽ hôm nay phải về phủ nhưng lại ở Đại Lý Tự nghỉ ngơi, một chữ cô cũng không hỏi.

Nhân sinh trên đời, giữa người với người nên giữ khoảng cách với nhau là tốt nhất. Bây giờ cô không còn cảm thấy Cố Yến là một người đáng sợ. So với lúc trước cô là người hay nói triết lý nhân sinh, nhưng giờ cô lại không muốn nói.