Lâm Đông cử động ngón tay, nhìn thấy chữ bị ngón tay cái che mất… Dương.
Cô tiện tay cất tấm danh thϊếp vào trong túi, bắt đầu đọc sách.
Khoảng bảy phút sau, có một chiếc xe màu trắng dừng lại trước cửa, một người đàn ông cao lớn từ ghế sau bước xuống, mặc áo sơ mi cổ đứng dài tay màu xanh đậm, nhìn vừa ngột ngạt lại vừa nóng bức. Một tay của anh ta cầm một chiếc ô dài màu đen, tay còn lại thì đút vào túi quần. Khí chất cực kì tao nhã. Tóc người này hơi dài, có vài lọn xoăn tự nhiên, râu ngắn, cuối lông mày rậm có một nốt ruồi nhỏ. Hốc mắt sâu, cánh mũi cao ngất, môi mỏng nhạt màu, khá giống con lai. Rõ ràng là thương nhân mà lại mang vẻ nghệ thuật vô cùng.
“Bò” lâu như thế cuối cùng cũng tới nơi rồi.
Hà Tín Quân không nhìn thấy Lâm Đông, anh ta đi đến cửa hàng đồ ngọt, đẩy cửa đi vào rồi nhìn quanh bốn phía. Khi nhìn thấy Lâm Đông thì hơi cong môi cười.
Tiểu Trương nhìn thấy anh ta thì lập tức giật mình.
Lâm Đông đang ngồi trong góc đọc sách, Hà Tín Quân đi qua, ngồi vào chỗ trước mặt cô. Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh ta một cái: "Sao cậu lại biết cháu ở đây?"
Anh ta trả lời: "Cậu đoán."
Lâm Đông không nói nữa, rũ mắt tiếp tục đọc sách.
"Đang đọc cái gì vậy? Nhìn nghiêm túc quá."
"Cậu đừng làm ồn."
Anh ta hơi nhếch khóe miệng, hạ giọng: "Được."
Tiểu Trương lại đi tới, nét mặt cô ấy vui mừng, trong giọng nói không giấu được sự phấn khích và ngại ngùng: "Chào buổi chiều, xin hỏi anh có muốn dùng nước gì không ạ?"
"Không cần."
"Vậy anh có muốn ăn gì không ạ?"
Hà Tín Quân đưa mắt nhìn cô ấy: "Không cần đâu, cám ơn."
Khoảnh khắc ấy, khi mặt đối mặt thì gương mặt của Tiểu Trương nóng bừng, giọng nói mềm nhũn: "Không cần khách sáo." Cô ấy ôm menu rời đi, tâm trạng lâng lâng cả một đoạn đường, kích động đến mức dậm chân đi về phía quầy, thì thầm nói nhỏ với nhân viên phục vụ khác: "Có thấy không! Có thấy không! Đẹp trai quá ha!"
"Nhìn dáng vẻ mê muội của cô kìa."
"Trời ơi mê người quá! Sao lại đẹp như thế chứ!"
"Đáng tiếc là một ông chú, tôi chỉ thích những chàng trai trẻ thôi."
"Ông chú thì sao chứ! Đàn ông lớn tuổi mới có sức hấp dẫn" Tiểu Trương hừ nhẹ một tiếng: "Cô có nhìn thấy túi xách của người phụ nữ đó không?"
"Không thấy."
"Tôi đã từng nhìn thấy logo nhãn hiệu đó trên tạp chí rồi, không nhớ ra tên nữa, hình như cực kì đắt tiền."
"Nhìn khí chất của hai người này là biết họ giàu lắm rồi."
Tiểu Trương cắn móng tay: "Nè, cô nói xem quan hệ của bọn họ là gì nhỉ?"
"Sao cô không tới hỏi thử xem.”
"Chuyện này sao lại đi hỏi được?" Tiểu Trương đẩy cô ấy một cái: "Liệu có khi nào là vợ chồng không nhỉ?"
"Chênh nhiều tuổi lắm, nhìn ông chú này ít nhất cũng đã ba mươi mấy gần bốn chục tuổi rồi, mà cô gái này thì lớn lắm cũng chỉ hai mươi tuổi thôi."
"Cô nói xem, có khi nào cô gái này là nhân tình được anh ấy bao nuôi không?"
"Sao cô không nói là con gái của anh ấy."
". . . Không đến mức vậy đâu."
. . .
Lâm Đông lấy một quả mơ trong túi rồi bóc ra ăn, nhân tiện bóc cho Hà Tín Quân một quả.
Hà Tín Quân không lấy: "Cháu ăn đi."
Lâm Đông rụt tay về, tự mình ăn hết.
Hà Tín Quân nhìn quyển sách cô đang cầm trên tay: "Đọc mấy thứ này ít thôi."
Cô không nói gì.
"Không có ích gì hết.”
Lâm Đông lật sách, ánh mắt lạnh nhạt, liếc mắt nhìn anh ta một cái: "Cháu thích."
Ngón tay của Hà Tín Quân gõ nhẹ lên bàn: "Không phải chuyện gì mình thích cũng đều có ích, cháu phải học cách kiềm chế và lựa chọn."
Lâm Đông cũng không thèm ngẩng đầu lên: "Cậu im lặng đi."
". . ." Hà Tín Quân không nói gì nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ thở dài, giọng nói khe khẽ giống như là đang lẩm bẩm: "Nên tìm hiểu những thứ có chiều sâu ấy.”
Cô nghe thấy thế bèn đáp: "Cháu đọc cái này cũng có chiều sâu."
Hà Tín Quân quay mặt lại, cánh tay thon dài của anh ta vươn ra trước mặt Lâm Đông, mở bìa sách ra nhìn thoáng qua: "Một trăm câu chuyện cười."
Lâm Đông đẩy tay anh ta ra, lười nói chuyện với anh ta.
Hà Tín Quân dựa vào ghế sô pha, dang rộng đôi tay, nhún vai nhìn cô rồi cười như không cười: “Đúng là sâu sắc thật.”
Lâm Đông lật trang sách, nói: "Cậu không hiểu đâu."
Anh ta cười, không chú tâm tới điều ấy nữa, tự nhủ: “Cậu không hiểu, không hiểu được tâm tư của cô gái như cháu. Nhưng mà nếu đây là truyện cười thì sao không thấy cháu cười?”
". . ."
"Cháu thấy đấy, chưa đủ sâu sắc.”
". . ."
Mấy phút sau, Lâm Đông lật đến trang cuối cùng, Hà Tín Quân nói: "Đi xem phim nhé? Rồi sau đó ăn một bữa cơm hả? Hiếm khi cậu có thời gian ở với cháu."
Cô không lên tiếng.
"Hay là đi dự tiệc tối với cậu?"
Lâm Đông khép cuốn sách châm biếm lại, đặt nó lên trên bàn trà, đầu dựa vào sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi: "Về nhà."
"Được rồi, nghe theo cháu."
"Cháu vừa tìm người sửa ống nước." Cô nhắm mắt lại, nói một cách bình tĩnh: "Không thể trông cậy vào cậu được."
"Sửa ống nước?" Hà Tín Quân buồn cười: "Cậu không nghe nhầm chứ?"
Lâm Đông mở mắt ra, khẽ liếc mắt nhìn anh ta một cái, ánh mắt vừa trong trẻo vừa biếng nhác: "Vâng."
"Tìm ở đâu?" Anh ta hơi nhíu mày, trên mặt toàn là ý cười, nhìn cô một cách dịu dàng.
Lâm Đông ngồi ngay ngắn: "Có thể tìm ở đâu được nữa chứ."
Cô nhìn ra ngoài ngoài cửa sổ, thấy người đàn ông mặc áo mây ô trắng đang ngồi ở ven đường, cứ liên tục ngẩng đầu rồi lại cúi đầu…
Anh đang làm gì vậy?
Lâm Đông nhìn một cách chăm chú.
Hóa ra là đang vẽ tranh à.