Phía sau khu biệt thự có một hồ nước nhân tạo, cạnh hồ nhân tạo có vài chiếc du thuyền không rõ có phải là của mấy biệt thự xung quanh không. Phía đằng xa ở bên trái dọc theo hồ nhân tạo là sân gôn chỉ dành cho thành viên và không phải chủ xí nghiệp nào cũng có thể chơi ở trong đó.
Nhìn thấy xe của Bạch Hiện đi tới đằng này, người phục vụ sân bóng nhanh chóng lên tiếng: "Xin lỗi, cô không thể đi vào phía trước."
Bạch Hiện gật đầu tỏ ra đã hiểu, sau đó quay xe đi đường khác.
Trong vòng tròn thượng lưu cũng sẽ phân chia cấp bậc, không phải cứ muốn là có thể gia nhập. Đi đến cuối khu biệt thự, Bạch Hiện trông thấy mấy căn nhà có kiến trúc khác so với những căn biệt thự trước đó.
Đường ở đây rộng và không bị ùn tắc giao thông nên cô chỉ mất mười phút để đi xong hết cả dãy khu biệt thự, dù diện tích nơi đây rất rộng lớn.
Bây giờ là 10 giờ 45. Nếu cô nhớ không lầm, buổi sáng quản gia nói rằng họ thường chuẩn bị bữa trưa vào lúc 11 giờ rưỡi.
Còn có bốn mươi lăm phút... Bạch Hiện nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó lái xe đi tới khu biệt thự phía trước.
Biệt thự Tiêu gia,
Mấy bác gái giúp việc trừng mắt nhìn Bạch Hiện lái xe đi qua đi lại mấy vòng, không nhịn được mà nhìn nhau hỏi: “Chúng ta có nên ra đó gọi cô chủ Bạch Hiện?”
Liệu có phải cô ấy lạc đường không?
Quản gia đang tưới hoa trong sân cũng nghĩ như vậy, nhưng đến lần thứ ba Bạch Hiện đã lái xe đi vào biệt thự.
"Chào mọi người." Cô vẫy tay chào hỏi. Nhìn thấy trong phòng không có ai, Bạch Hiện có hơi rụt rè, mỉm cười hỏi: "Tôi có thể trở về ăn trưa rồi chứ?"
Quản gia mím môi, cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt của mình, “Cô chủ, bữa trưa vẫn chưa chuẩn bị xong.”
“Ồ. Không sao.” Bạch Hiện tiếc nuối lắc đầu, sau đó bắt đầu lái xe đi vòng vòng lần thứ tư.
Khi còn nhỏ, việc cô thích làm nhất là cùng ba tên bạn cùng lớp khám phá những con hẻm trong thành phố cổ, khi trời tối, cô bị ông nội bắt về làm bài tập.
Chuyện xưa giờ chỉ còn trong hồi ức, cảm giác như đã trải qua một đời.
Lái xe vòng vòng mấy lượt, Bạch Hiện cũng cảm thấy mệt mỏi.
Thôi, cô muốn về phòng nằm.
Tuy nhiên, ngay sau khi Bạch Hiện quay xe lại, người đàn ông đã nhìn cô lảng vảng trước mặt mình sáu lần cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra biểu cảm thờ ơ, lạnh lùng.
Quản gia ở một bên không khỏi buồn cười nói: "Mạnh tổng, ngài cầm ngược báo cáo rồi.”
Mười phút một vòng, mười phút một vòng, cô gái này có phải hay không mắc bệnh?
Hắn vô cùng hối hận, lẽ ra không nên cảm thấy thời tiết hôm nay đẹp mà đến nơi này ngồi xử lý công việc, Mạnh Quý Đình ném tài liệu lên bàn, mở laptop ở bên cạnh ra.
Người kia nhất định là cư dân mới đến, nếu không cô gái đó cũng sẽ không hăng hái mà lái xe vòng vòng như vậy suốt gần tiếng đồng hồ.
Rất nhanh Mạnh Quý Đình tập trung làm việc sau đó giao cho trợ lý đặc biệt của mình, hắn cảm thấy đói và định quay về biệt thự để ăn trưa.
Khi tắt máy tính, Mạnh Quý Đình vô tình nhìn thấy thời gian hiển thị ở góc dưới bên phải. Đã mười hai giờ, người phụ nữ kia không xuất hiện nữa, chứng tỏ có thể trở về.
Lắc đầu đem chuyện quên đi, Mạnh Quý Đình bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc đàm phán kinh doanh vào ngày mai.