Bạch Hiện cắm chìa khóa, khởi động xe chậm rãi lái xe ra ngoài khu biệt thự.
Mười phút sau, cô cảm thấy rất vui vẻ.
Không biết có phải là duyên phận hay không, nhưng Bạch Hiện đã nhìn thấy Tiêu Minh đang chạy như con thiêu thân trên đường lớn.
Chắc là bố mẹ cô muốn rèn luyện hắn, ngay cả tài xế lái xe cũng không chuẩn bị. Suy nghĩ một chút, cô bấm còi xe.
"Bíp bíp.”
Nghe thấy còi xe Tiêu Minh không quay đầu mà mở miệng mắng chửi: “Thần kinh!"
Rõ ràng hắn đang đi trên vỉa hè, còn bấm còi xe.
Bạch Hiện cười nói: "Lên xe?"
Sáng sớm vừa mới giễu cợt cô xong, bây giờ mà nhượng bộ chẳng phải rất mất mặt sao? Hơn nữa, người chị gái thất lạc này của hắn đang lấy lòng hắn, hắn mới lười để ý.
Tiêu Minh lạnh lùng nói: "Không cần."
"Ồ." Bạch Hiện khẽ gật đầu, nhấn ga, chiếc Ferrari phóng nhanh về phía trước.
Tiêu Minh hít bụi, cảm thấy rất tức giận, “Đồ dở hơi.”
Lãng phí gần hai phút, hắn đã bỏ lỡ đèn xanh qua đường, lúc Tiêu Minh đến trường, hắn đã bị muộn giờ học.
Hắn học ở một ngôi trường quý tộc. Trong trường toàn là con cháu của các gia đình thượng lưu, các thầy cô dạy trong trường đều phải than thở. Ngoài ra, trước khi học thì phụ huynh đã ký thỏa thuận với nhà trường, đó là ở trong trường các học sinh phải được đối xử như nhau.
Không học sinh nào được ưu ái.
Chính vì như vậy mà Tiêu Minh đã vinh dự đứng ở ngoài cửa lớp cả một tiết học.
Chuông reo báo hết giờ học và mọi người đi đến căng tin để ăn sáng. Tiêu Minh đeo cặp sách trên lưng, đi vào trong lớp ngồi xuống chỗ của mình, trên mặt lộ ra sự khó chịu.
"Không phải cậu luôn vào lớp đúng giờ sao? Hôm nay sao lại đến muộn vậy?" Con trai của một ông chủ công ty khác chơi thân với hắn đi tới, ngạc nhiên hỏi.
"Đừng nhắc đến chuyện đó nữa." Tiêu Minh vừa nghĩ tới việc Bạch Hiện là trễ nãi hắn đến trường, tức giận nghiến răng.
Trên thế giới này sao lại có người đáng ghét đến như vậy?
Theo bản năng, hắn muốn phàn nàn, nhưng khi ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của đối phương, Tiêu Minh lập tức nuốt lại lời sắp nói.
Hắn không muốn người khác biết mình có một người người chị như vậy, vừa thô lỗ lại xấu tính, chẳng có mặt nào tốt đẹp cả, còn sống ở khu ổ chuột từ nhỏ.
Tiêu Minh mím chặt môi, cúi đầu nhìn bài tập về nhà rồi trả lời qua loa: "...Không có gì đâu."
Nam sinh cảm thấy Tiêu Minh giấu chuyện gì đó, nhưng đối phương không muốn nói cho nên nam sinh cũng không tiếp tục gạ hỏi.
Ngay sau khi nộp bài tập về nhà, hai người cùng nhau đi ăn sáng.
Ở một nơi khác,
Bạch Hiện đã lái xe đi đến trung tâm mua sắm mua một bộ đồ ngủ bằng vải cotton, sau đó đi dạo khắp thành phố mãi đến khi mệt mỏi mới trở về nhà.
“Ầy, cảm giác lười biếng này thật tốt.” Đã lâu cô chưa từng đi dạo chơi ở bên ngoài như vậy.
Bạch Hiện cầm vô lăng cảm thán, sau đó khống chế tốc độ, chậm rãi lái xe tiến vào cổng khu biệt thự.
Bây giờ mới mười giờ rưỡi, còn chưa đến giờ ăn trưa. Suy nghĩ khoảng nửa phút, Bạch Hiện lại lái xe đi vòng vòng ở trong đây.
Dù sao nơi đây cũng là nơi người giàu sinh sống nên khu biệt thự trong đây có rất nhiều công trình giải trí, muốn cái gì có cái đó.