Cô đã ngủ mười sáu, mười bảy tiếng ở trong phòng. Cố Vận gõ cửa mấy lần muốn gọi cô xuống dưới ăn tối, nhưng thấy Bạch Hiện vẫn chưa tỉnh lại, do dự một hồi, Cố Vận đành để cho Bạch Hiện tiếp tục nghỉ ngơi.
Cứ như vậy, một đêm trôi qua.
Khi Bạch Hiện mở mắt ra, cô bối rối.
Ánh sáng chiếu vào căn phòng, cô híp mắt ngồi dậy.
Bạch Hiện theo bản năng cầm lấy điện thoại, nhìn thấy ngày tháng trên đó, cô "Ồ" một tiếng ngạc nhiên.
Hóa ra hiện tại đang là buổi sáng, những đám mây ngũ sắc bên ngoài ngoài cửa sổ không phải ánh hoàng hôn mà là ánh bình minh.
Bạch Hiện vươn vai, ngủ đủ giấc khiến cho cô tỉnh táo hơn rất nhiều. Tắm rửa một hồi lâu, lúc bước ra toàn thân vô cùng dễ chịu.
Đi xuống tầng dưới, cô đυ.ng phải Tiêu Minh đang vội vàng mặc đồng phục học sinh.
“Bây giờ chị mới dậy?” Ánh mắt Tiêu Minh khi nhìn thấy cô có chút kỳ quái.
Cô gái này là heo sao? Làm sao có thể ngủ lâu như vậy được?
Nhưng... sau khi nhìn Bạch Hiện kỹ hơn, Tiêu Minh đành phải thừa nhận hôm qua mình bị mù, Bạch Hiện đúng là không tệ lắm.
Ừm… rất đẹp.
Mái tóc đen mượt xõa xuống vai, đôi mắt hoa đào còn dính hơi nước khiến người ta có một loại ảo giác rằng khi nhìn cô, cô chính là cả thế giới của mình.
Hắn ghét nhất chính là mấy cô gái như vậy, tâm tư không thuần khiết.
Sau khi điều chỉnh đồng phục học sinh cho gọn gàng Tiêu Minh liền đi xuống tầng dưới, còn không quên giễu cợt chị gái mới nhận về của mình: “Bố mẹ và chị gái đều đến công ty làm việc, chị xem một chút bản thân mình đi, thật là lười biếng.”
Bạch Hiện trợn mắt, "Cậu thì khác à.”
“Nếu tôi không nhầm thì cậu sắp muộn học rồi phải không?”
Bỗng nhiên bị nói như vậy Tiêu Minh nghẹn họng, khịt mũi một cái, mở cửa bước ra ngoài.
Cô lười tranh cãi với trẻ vị thành niên. Bạch Hiện bình tĩnh đi vào phòng bếp, đem tóc vén ra đằng sau, rồi đưa tay mở nắp nồi ra.
Hả? Đồ ăn đâu?
Nghe thấy động tĩnh ở bếp, quản gia nhanh chóng đi vào đồng thời nói: “Cô Bạch Hiện, bữa sáng đã bày sẵn trên bàn ăn rồi.”
“Ồ.” Bạch Hiện ngượng ngùng gãi tóc, cười với quản gia: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”
Sau một hồi sửng sốt, quản gia đáp lại: "Không có gì."
Bữa sáng là món cháo thịt băm, ăn xong toàn thân cô tràn trề năng lượng.
Bạch Hiện ăn xong liền ngồi nghỉ ngơi trên ghế, nhưng có chút buồn chán. Suy nghĩ một lúc, cô liền quyết định lái xe đi dạo.
Đi xuống gara, Bạch Hiện phát hiện hầu hết xe trong đây đều là xe dịch vụ. Vừa liếc mắt cô đã nhìn thấy chiếc Ferrari màu vàng của cô, nó thật sự quá bắt mắt.
Tiêu Vấn Đông là một người đàn ông trầm ổn, lái xe thể thao rất không thích hợp. Cố Vận và Tiêu Thiến Thiến đều là người khá điềm tĩnh, sẽ không lái những chiếc xe như vậy, về phần Tiêu Minh, hắn còn tuổi vị thành niên không thể lái xe.