Yêu Em Hơn Mỗi Ngày

Chương 18: Kế Hoạch Trốn Chạy

“Cái thằng hư đốn này, tao đánh chết mầy!”

“Con có làm gì đâu chứ! Ở với nó thì làm sao? Nuôi nó lâu như vậy, không húp trước để cho thằng khác nhào vô à?!” Vệ Lâm gân cổ cãi lại.

Vẻ mặt đỏ ngầu, cả người toàn mùi rượu nồng nặc.

Không phải cậu ta uống say, nhưng không tỉnh là mấy, vì đây là lần đầu tiên làm việc này, nên phải uống một chút rượu tráng lá gan, nhưng sợ mùi rượu không đủ nhiều, thế là em gái cưng của cậu ta còn cho cậu ta mặc đồ đã ngâm qua rượu.

Thật sự là em gái tốt!!!

Hết kiếm chuyện cho anh trai làm rồi lại khiến anh mang tiếng xấu!

Cũng may là trong nội bộ nếu không thì kêu cậu ta phải cất gương mặt đẹp trai này đi đâu đây?!

Vì em gái, cậu ta nhịn!!!

Vì chiếc mô tô đời mới, cậu ta càng phải nhịn!!!

Vì trả thù tụi kia, cậu ta càng phải nhịn nhiều hơn nữa!!!

À, còn nguyên nhân chính là vì cậu ta vừa đẹp trai vừa tốt bụng, nên muốn giúp người!!! Vậy thì càng không được phản kháng!!!

Vệ An ôm lấy Dung Lạc đang vô cùng hoảng sợ vào lòng.

Không phải cô cố ý dọa sợ Dung Lạc, nhưng nếu để cho em ấy biết về vở kịch này, thì hiệu quả sẽ không như mong muốn và cha cô sẽ phát hiện ra mất.

Chỉ một mình Vệ Lâm diễn kịch, đã khiến ông ấy nghi ngờ thật nhiều.

Thằng con trai của ông, lúc trước tuy có thích cãi và chống đối ông, nhưng cũng ghét cay ghét đắng hành vi đồϊ ҍạϊ như vậy.

Nhưng cớ vì sao,...

Chẳng lẽ là do vì quá ghét cùng hận ông nên mới cố ý làm ra hành động như ngày hôm nay?

Hay vẫn là do bản chất của một thằng đàn ông? Ông ta lại cảm thấy khá vui với suy nghĩ này, nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng chửi mắng.

“Thằng khốn này! Hư đốn, súc sinh!!”

Cây roi mây trong tay cũng không có ngừng.

“Ông chủ à, chắc chỉ là hiểu lầm thôi!” Dì Hạnh nhìn cậu chủ bị đánh như như vậy, cũng hốt hoảng.

Con gái của bà, bà đau lòng, nhưng dù sao con bé cũng không bị gì.

Còn cậu chủ là con ruột của ông chủ,...bà sợ,...

“Hiểu lầm cái quỷ gì,...Tui để mắt tới con gái bà là nhà bà tu tám kiếp rồi! Ui da~!” Vệ Lâm chưa chửi xong, đã tiếp tục bị đánh.

Trong lòng oan ức không thôi [Dì à, con đang cứu con gái của dì ra khỏi hang hùm miệng hổ đó, dì làm ơn đừng có cản con mà!]

[Còn con nhỏ chết tiệt kia nữa, mầy định ngồi đó nhìn anh mầy bị đánh chết hay gì? Nhanh cái tay lẹ cái chân lên!]

Cùng tiếng la hét và cãi lại, Vệ Lâm không ngừng tố khổ.

Xong chuyến này, phải đòi thêm tiền thuốc men và bồi thường sự tổn thương trong lòng cho cậu ta mới được.

“Cha à, anh hai như vậy, vài hôm nữa Dung Lạc cũng tựu trường đi học lại rồi, chi bằng cho em ấy dọn qua ở với con đi!”

“Không được! Mà,... chẳng phải con ở ký túc xá trong trường à?”

“Dạ dạo này hè, con cũng xin đi thực tập, nên dọn ra trọ cho tiện ạ!” Vệ An vẫn vô cùng ngoan ngoãn đáp lại.

“Sao con dọn ra trọ mà không nói với cha?!”Ông Sơn nghiêm mặt, dừng việc đánh Vệ Lâm lại, người kia như đựợc ân xá, ngồi bệt xuống sàn.

“Dạ,...tại cha đi công tác chưa về, con gọi cha nhưng không được, con thấy cũng là chuyện nhỏ, cho nên...!”

“Chuyện nhỏ? Nhỏ là nhỏ thế nào? Ở trong ký túc xá có bảo vệ an toàn, có bạn bè,...Có phải, con có người yêu rồi không?” Ông Sơn như phát hiện ra điều gì.

“Dạ,...Dạ không có! Con,...con…!”

Vệ An giả vờ ấp úng.

“Con đừng có xằng bậy! Cha chỉ muốn tốt cho con thôi! Đời bây giờ đừng có tin vào mấy lời đường mật của tụi đàn ông! Ai biết được trong đầu tụi nó là những điều đen tối xấu xa gì!”

Vệ Sơn răn dạy.

“Dạ…con biết rồi ạ!” Vệ An cúi đầu.

“Được rồi,....Nhưng mà con mướn trọ ở đâu? Bữa kia cha rảnh, cha qua coi sao!” Vệ Sơn cũng không muốn phá vỡ hình tượng người cha già từ ái. Vả lại, đứa con gái này vẫn còn có tác dụng.

Ông quay qua Dung Lạc, giả vờ an ủi.

“Lạc à, thằng Lâm nó bị rượu làm cho ngu người, chú đánh nó rồi, con đừng để trong lòng nghe, mai mốt có chuyện gì, con cứ nói với chú, chú sẽ giải quyết!”

“Dạ con,...con không sao, con cảm ơn,...ông chủ!” Dung Lạc lắc lắc đầu, lúc nãy bởi vì anh Lâm xông vào quá đột ngột, nếu không cô cũng không hốt hoảng đến vậy.

Bình thường người anh Vệ Lâm này nhìn qua hung dữ còn cà lơ phất phơ.

Tuy nhiên, ánh mắt không hề có chút dơ bẩn nào khác, không biết tại sao hôm nay lại đột nhiên nổi cơn như vậy.

Được Vệ An ôm trong lòng một lát, cô đã hoàn toàn bình tĩnh.

Nghe đến đề nghị kia, trong lòng cũng có chút dao động.

Hiện tại mẹ cô ở đây coi như cũng được che chở, cô không cần lo lắng nhiều.

Còn việc ở chung nhà với Vệ An, trong lòng có chút mong chờ.

“Ừm, còn đề nghị của chị An, con cứ suy nghĩ thật kỹ, chú với mẹ con luôn ủng hộ và tôn trọng ý kiến của con!” Ông nói ra những lời này, vì đoán chắc trong lòng Dung Lạc sẽ không chịu dọn ra ngoài. Ở đây có mẹ con bé, huống chi, với tính tình ít nói của con gái, ông biết tỏng hai đứa không thân với nhau là mấy.

“Dạ, vâng ạ!”

Dung Lạc ngoan ngoãn vâng lời.

“Ừm, vậy Hạnh đưa con bé về phòng đi, còn ở đây để tui giải quyết!” Ông quay sang nói với dì Hạnh.

“Dạ vâng!” Dì Hạnh ngoan ngoãn nghe lời, đưa Dung Lạc về phòng.

“Thằng ngu này, mầy ăn gì mà ngu dữ vậy? Có ngày chết không chỗ chôn! Biết khi nào mầy mới khiến cha đỡ lo đây hả? Sao mầy không học hỏi em gái mầy kìa!”

Ông Sơn tiếp tục mắng chửi,

Hiện tại đã không cần diễn kịch nữa, Vệ Lâm cũng lười trả lời ông ta.

Vệ An cũng đứng lên “Xin phép cha cho con về phòng, con có chút không khỏe!”

Vệ Sơn nhìn nhìn Vệ An một chút, tính dạy dỗ thêm vài câu, nhưng nhìn vẻ mặt tái nhợt như vậy, ông cũng đành phất phất tay, kêu cô về phòng nghỉ ngơi.



Hiện tại trong phòng khách chỉ còn lại cha con hai người.

“Mầy nói thật đi, tại sao mầy lại làm như vậy?!” Ông Sơn không còn vẻ đau lòng, từ ái nhìn đứa con hư như lúc nãy nữa, mà hiện tại chỉ còn tra xét cùng hung ác.

“Ông hỏi tôi? Chẳng phải mấy thứ này,... Là ông dạy tôi sao?” Vệ Lâm cũng nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt sói dữ kia.

Cho dù chết, cậu ta cũng muốn đối đầu một lần.

Cũng như muốn biết rõ tại sao người đó có thể xấu xa đến như vậy.

“Ai dạy mầy? Đừng có mà nói xằng bậy! Mầy cũng lông bông mấy năm nay rồi, nếu thích thì cứ tìm mấy đứa con gái ở ngoài mà chơi, đừng có động đến mấy đứa nhỏ trong nhà!”

Ông Sơn răng dạy.

“Vậy sao? Không cho ăn, chẳng lẽ để ông,...cúng à?!”

Vệ Lâm cợt nhã hỏi lại.

“Thằng súc sinh! Tao là cha mầy, nhà này là của tao! Mầy nếu không thích thì cứ cút đi!”

Vệ Lâm nhìn thái độ của người kia, liền biết chuyện em gái nói bảy tám phần là sự thật. Tự cười bản thân ngu ngốc.

“Giỡn chút thôi mà, làm gì mà dữ vậy?” Vệ Lâm cũng lười nói chuyện với ông ta, đỡ ghế đứng lên.

“Suốt ngày ăn chơi lêu lỏng, không nên thân nên hình gì, sống chi cho chật đất không biết!”

Ông Sơn tức giận mà nói theo.

Vệ Lâm khẽ khựng lại, quay đầu, cười cười: “Thằng này lêu lỏng nhưng ít ra lòng nó trong! Dám làm thì dám nhận, cũng chưa từng trốn tránh trách nhiệm! Đáng chết là những thằng đồϊ ҍạϊ , mặt ngoài thì hay ngại nhưng trong đầu thì toàn những thứ đáng khinh! Mở mồm thì đạo đức không rời, nhưng mà hành động thì không có chút gì là đời chấp nhận được! Tởm lắm!....”

“Bốp! Loảng xoảng~”

Còn chưa nói xong, một bình hoa đã bay tới, đập vào vách tường, vỡ tung tóe.

Một vài mảnh văng trúng người của Vệ Lâm, nhưng cậu ta vờ như không có gì, quay người về phòng, còn vừa đi vừa hát nghêu ngao.

---Hết Chương----