Yêu Em Hơn Mỗi Ngày

Chương 16: Anh Hai-Vệ Lâm

“Anh hai ơi, anh dậy chưa ạ?” Vệ An cất giọng hỏi.

“Haiz,....Anh không ăn,.....!” Vệ Lâm bực bội trả lời, hiện tại còn nằm trong chăn ấm, bật điều hòa lạnh thật lạnh, trùm chăn kín mít, ngủ thật ngon.

Hiện tại ai lại dám quấy rối giấc ngủ của cậu ta chứ?

Khoan đã!!!

Từ từ!!!

Giọng nói này??? Dường như không phải giọng của Vệ Loan thì phải???

Là???

Từ trong chăn ngồi bật dậy.

Nhanh chóng chạy ra mở cửa.

“Anh dậy rồi! Dậy rồi đây!!!”

“Cùm cụp” Tiếng nói cùng tiếng mở cửa đồng thời vang lên.

Đập vào mắt là hình ảnh em gái song sinh ăn mặc chỉnh tề, trên tay còn bưng theo tô phở nóng hổi, mỉm cười nhìn cậu ta.

Vệ Lâm khẽ nuốt một chút cổ họng khô khốc.

Dùng tư thế sét đánh ngang tai, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

“Đợi anh một chút!”

“Rầm’ đóng sầm cửa lại.

Muốn hù chết người sao? Sáng sớm mà còn có thể nằm mơ à? Em gái mỉm cười, bưng phở lên tận phòng cho anh?

Bị nhốt ngoài cửa-Vệ An: ???

Nhúng cả mặt vào bồn nước lạnh, sau đó nhanh chóng chỉnh sửa tóc tai. Vệ Lâm mới dám chậm rãi đi đến bên cạnh cửa.

Từ từ mở hé cửa ra, nhìn qua khe cửa.

“Anh còn không ăn, là phở nguội đó!”

Vệ An vô cùng thản nhiên mà nói.

“À,...Anh, anh ăn liền!”

Mở cửa ra, tránh người sang một bên, để Vệ An vào phòng.

“Cảm,...Cảm ơn,... em!”

Bình thường miệng mồm nhanh lẹ, chửi người vuốt mặt không kịp- Vệ Lâm hiện tại bị nói lắp???

Vệ An để tô lên bàn, quay đầu, nhướng mày nhìn người anh trai đang đứng ngốc làm thần giữ cửa?

Vệ Lâm nhanh chóng nhận ra ánh mắt của em gái.

Nhẹ ho khan vài cái, làm như không có chuyện gì.

“Ờm,...Sao? Có chuyện gì à?”

“Dạ vâng ạ!”

Tay cầm đũa của Vệ Lâm khẽ khựng lại.

Không phải chuyện anh đoán tối qua là thật đó chứ?

“Chuyện gì? Mầy thực sự thất tình đó à? Má nó,..thằng chó nào,...!”

Nghĩ tới đứa khốn nạn nào dám ức hϊếp em gái của mình, Vệ Lâm nhịn không được muốn đánh người. Phở trong miệng cũng không còn thơm ngon nữa!

“Không phải, anh bình tĩnh chút đi!” Vệ An dở khóc dở cười.

“Vậy là chuyện gì, nói nhanh, anh mầy vội sắp chết rồi!” Vệ Lâm tỏ ra ghét bỏ.

“Sao anh,... ghét cha đến vậy?” Vệ An làm như đang hỏi một chuyện hết sức bình thường, như việc mua con gà, miếng thịt ngoài chợ.

“Sao tự dưng hỏi câu đó?”

Vệ Lâm vẫn cúi đầu ăn, hỏi ngược lại.

“Tại em muốn biết!”

“Tự dưng muốn biết?”

“Ừm,...Em vô tình phát hiện một chuyện, nhưng không biết chính xác là thế nào, nên muốn hỏi anh!”

“Chuyện gì?”

“Cha có biệt thự trong trung tâm thành phố, và,...bao nuôi gái trẻ!”

Vệ An nói.

Vệ Lâm ngừng lại, một lúc lâu sau mới nuốt miếng đồ ăn trong miệng xuống, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào em gái.

“Em biết hồi nào? Sao mà biết?”

“Vậy là anh biết lâu rồi, đúng không?”

Vệ Lâm hết đường chối cãi, ợm ờ đánh trống lảng.

Vệ An cũng không làm khó anh nữa, trực tiếp vào vấn đề chính.

---Hết Chương----