Yêu Em Hơn Mỗi Ngày

Chương 7: Chạy Về Nơi Có Nắng

Vơ vội chiếc cặp trên bàn, hốt hoảng chạy nhanh về nơi đó.

Đầu óc trống rỗng, tất cả chỉ còn lại chỉ là phản ứng theo bản năng.

Đèn đường lúc này mới thấp thoáng được sáng lên, không biết nên gọi là ánh sáng giúp xua đi bóng tối đang xâm chiếm, hay chỉ là tô điểm thêm cho thấy sự bất lực của ánh đèn nhỏ nhoi trước sự to lớn của bóng đêm.

Từng cơn gió thoáng qua, giúp xua tan đi một chút cái oi nóng của mùa hè.

Trái tim vẫn đập như trống trong l*иg ngực, hơi thở dồn dập, dòng máu nóng chảy với vận tốc ngày càng nhanh, như muốn phá vỡ mạch máu tràn ra bên ngoài.

Đôi mắt bị gió thổi đến cay xè,....

Con đường vốn quen thuộc, từng góc ngã tư, từng quán nhỏ ven đường, từng bụi hoa mọc dại,....rồi lại vô cùng xa lạ, vì bởi đã,....một đời?

Không biết là chạy với tốc độ như thế nào, nước mắt bị gió thổi khô đi hay đã được cơn gió mang đến góp vào mây trên trời, những giọt mưa giúp dịu mát đi sự khô nóng của mặt đất.

Kẽo kẹt,...Tiếng cửa sắt nặng nề vang lên.

Đã hơn bảy giờ tối, trong nhà vẫn còn để đèn, nhưng sự im lặng vẫn bao phủ tất cả. Cũng không cần gọi người ra mở cửa.

Dẫn xe vào sân, khóa cửa lại,... không chút động tác thừa.

Hiện tại biểu cảm trên mặt cô đã như bình thường, không hề có chút khác lạ nào, chỉ có đáy mắt vẫn mang theo sự u ám. Mặc kệ đây chỉ là một giấc mơ hay là thật, cô vẫn muốn thử một lần.

“Cô chủ về rồi ạ? Để dì rót nước cho con nhé?”

Vệ An chỉ nói không cần, sau đó đi thẳng lên lầu.

Đến trước căn phòng nhỏ kia, cửa đang đóng kín,...nghe được tiếng lật sách cùng tiếng bút bi bay nhảy trên mặt giấy,....

Trong đó có người cô thương nhớ suốt kiếp vừa rồi!

Trong đó có nụ cười thơ ngây của cô gái nhỏ cô thương!

Trong đó có ánh mặt trời sưởi ấm trái tim lạnh cóng của cô!

Nhưng cô không dám đưa tay lên gõ cửa,....Vì cô sợ,....Giấc mơ này sẽ lại tan đi!

Năm phút, mười phút,...ba mươi phút,....

Cùm cụp—- Tiếng vặn khóa cửa từ bên trong chợt vang lên, cửa nhanh chóng được mở ra.

Đối diện với cô gái nhỏ đang mặc bộ đồ ngủ có in hình gấu con đáng yêu, với máy tóc chắc là vừa gội xong đã khô hơn phân nửa, rối tung tùy ý thả sau vai, ánh mắt tròn xoe, ngơ ngác nhìn người đối diện tay để giữa không trung như đang muốn gõ cửa?

“Chị,.....” Tiếng nói dường như bị mắc lại trong cổ họng.

Vì cái nhìn chằm chằm của người kia đối với cô, từ lúc cửa được mở ra, cứ như một tượng đá, cứng còng đứng đó, nếu đôi mắt đang không phải dần đỏ lên, mang theo nước mắt, cô đã nghĩ người này bị hóa đá bởi thần chú của Medusa.

“Chị sao vậy?” Cô nhẹ nhàng đưa tay lên, bắt lấy bàn tay đang được giữ nguyên tư thế kia, bàn tay ấm nóng mềm mịn, chạm vào một bàn tay khác hơi lạnh và ướt mồ hôi.

Cô tiến lên một bước, vẻ mặt đầy lo lắng.

Nhưng đáp lại câu hỏi của cô, là một cái ôm thật chặt, mùi hương thoang thoảng dễ ngửi phả vào trong mũi, không biết là mùi dầu gội hay là sữa tắm, hoặc cũng có thể là hương thơm từ cơ thể của chị,....

Giọt nước mắt đọng lại trên khóe mi cuối cùng cũng đã được rơi xuống.

“Chị làm sao,...”

“Cho chị ôm một lát!”

Hai câu nói dường như đồng thời vang lên.

Sau đó, cả hành lang dài lại trở về sự im lặng vốn có.

Bây giờ, cả người của cô gái nhỏ dường như cũng đã bị biến thành đá, nhưng đôi bàn tay vẫn run rẩy khẽ vòng lấy bờ vai mảnh khảnh, vỗ nhè nhẹ an ủi.

----Hết Chương---