Yêu Em Hơn Mỗi Ngày

Chương 2: Trà Thù (2)

Trong một căn phòng Vip của bệnh viện tâm thần trung ương, có một người đàn ông đang bị trói tay chân trên giường, miệng không ngừng chửi rủa.

“Con chó này, đồ súc sinh, đồ bất hiếu!”

“Mày vì con nhỏ đó mà hãm hại cha mày tới nông nỗi này à?”

“Đồ bệnh hoạn, lúc trước tao không gϊếŧ mày là một sai lầm!”

“Mày rất giống con mẹ ngu ngốc của mày!”

Một cô gái hơn ba mươi tuổi, ngồi thản nhiên trên chiếc ghế dựa, chân bắt chéo, trên tay cầm một túi hồ sơ nhỏ, nhưng trong ánh mắt lại toát ra cái lạnh thấu xương cùng hận thù, cứ như một ác quỷ vừa thoát ra khỏi địa ngục, nhìn về người đàn ông.

Khi người đàn ông đã chửi mệt mỏi, đang dừng lại thở hổn hển thì lúc này cô mới chậm rãi mở miệng.

“Sao? Không chửi nữa à?”

“Haiz,..ông có biết mỗi ngày ông ở đây, ăn biết bao nhiêu là món bổ dưỡng,... uống biết bao nhiêu loại thuốc mắc tiền không? Sao lại càng ngày càng ốm yếu thế này?”

“Chửi người cũng không còn sức sao?”

“Chậc chậc chậc,...Nhìn tội thật đó,...À,... Ông vẫn thường xuyên thấy được những sự việc dơ bẩn của ông đã làm được phanh phui trên báo nhỉ?”

“Ông nghĩ xem,...Ai mà có ngờ đường đường là một ông trùm của cả một vùng miền nam rộng lớn, hôm nay lại thành nông nổi này,...Mà mỗi ngày đều có "Người đặc biệt" đến thăm ông ấy nhỉ? Không chỉ có những người đó đâu, mà xã hội ngoài kia cũng đang ngày ngày mắng chửi ông đó, họ kinh tởm ông còn hơn lũ gián dưới cống, chửi bới ông còn hơn loài sâu mọt gây hại nữa kìa!”

“Tiếc thật, sống ngần ấy năm trời,...lại đi thua dưới tay một đứa bệnh hoạn như tôi, ông nói xem coi, có tức đến xuất huyết não không chứ?”

Nói xong cô gái còn khẽ cười lên, giọng cười mỉa mai, khinh bỉ.

Người đàn ông trên giường như bị chọc đến chỗ đau, lập tức nổi điên, hắn cố gắng vùng vẫy tay chân, giống như một con chó đang lên cơn dại bị xích lại, khi thấy người đến nó sẽ muốn nhào tới, xé xác người ta.

Còn người con gái kia mặc dù gương mặt đang mỉm cười mỉa mai, giọng điệu châm chọc đến cực điểm,...nhưng thật ra trong lòng cô đã trống rỗng từ lâu rồi, một chút cảm xúc đều không có.

Nên hiện tại cho dù người đàn ông trước mặt có chửi bới bao lâu đi chăng nữa thì cũng thế mà thôi.

“Chẳng phải ông đang liên hệ với luật sư để trắng án sao? Chẳng phải ông muốn lấy cái bệnh án tâm thần của mình ra để chạy tội sao?”

“Là một đứa con ngoan, tôi cho ông vào bệnh viện tâm thần tốt nhất, có đội ngũ bác sĩ giỏi nhất, máy móc hiện đại nhất,...ông còn đòi gì nữa?”

“Ông định hưởng án treo à, chạy tội à?”

“Vậy chúc mừng ông nha,... cả đời còn lại, ông được sống ở đây rồi!”

Nói xong, cô còn cố bày ra gương mặt tiếc nuối mà nhìn ông.

Ánh mắt này càng làm cho ông tức đến muốn trào máu.

“Đồ súc vật, súc sinh, mày sẽ chết không được toàn thây, mày sẽ xuống mười tám tầng địa ngục!”

“Đồ đồng tính ghê tởm, đồ dị hợm!”

“Đi chết đi, mày đi chết đi!”

Ông cố gắng chửi rủa cho vơi đi cơn tức.

Mỗi tuần, đứa con gái bất hiếu này đều sẽ chẳng ngại mưa giông, gió hay bão đều đến “thăm hỏi” ông. Và mỗi lần đều có thể khiến ông tức đến nửa sống, nửa chết.

“Chửi hay lắm,...ông biết tôi súc sinh, bệnh hoạn, ghê tởm giống ai không?”

“Giống ông đó!”

“Dòng máu đáng tởm lợm mà ông hay chì chiết tôi, cũng là do ông truyền cho tôi đó nha!”

“Ông biết không? để chăm sóc ông tôi còn mướn thêm mấy "Điều dưỡng" đặc biệt nữa, họ sẽ thay phiên mà “Chăm sóc” cho ông. Nên ông cứ hưởng thụ đi, đời này,...còn dài lắm!”

“Và đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi!”

Cô gái nhẹ nhàng mà đứng dậy, thong thả đi ra khỏi phòng bệnh.

Sau đó liền có hai người đi vào phòng, đem miệng người đang chửi bới không ngừng kia dán chặt lại, hành động vô cùng thô bạo, dứt khoát.

“Chăm sóc ông ta cho tốt, đừng để chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra!”

Trước khi ra khỏi bệnh viện, cô còn không quên dặn dò.

---Hết Chương----